Về đến nhà, Tô Diệu đã nấu ăn xong.
"Ông xã, mau rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm thôi", Tô Diệu đeo tạp dề, đang bưng một đĩa thức ăn bước tới.
Trần Dương nhìn thấy cảnh này, trong lòng cảm thấy ấm áp. Anh đã chờ gần 3 năm, cuối cùng cũng chờ được ngày này.
"Được".
Trần Dương mỉm cười bước đến, ôm lấy Tô Diệu từ phía sau, hôn một cái lên mặt cô: "Bà xã, em đẹp quá".
"Mau rửa tay đi", khuôn mặt xinh đẹp của Tô Diệu đỏ lên.
Tuy ngoài chuyện kia, những chuyện nên làm hai người đều đã làm, nhưng cô vẫn thấy ngại ngùng.
Rửa tay xong thì Tô Diệu đã xới xong cơm.
"Diệu Diệu, mẹ đâu rồi?", Trần Dương hỏi.
"Mẹ đến nhà bà ngoại rồi", Tô Diệu đáp.
"Bà ngoại?", Trần Dương cau mày: "Sao trước giờ anh chưa từng nghe em nói?"
Tô Diệu trợn mắt nhìn Trần Dương một cái: "Anh tưởng mẹ em từ khe đá chui ra chắc? Đương nhiên em có bà ngoại rồi, chỉ là mấy năm nay rất ít qua lại. Mẹ em cũng đã mấy năm không về thăm rồi".
Trần Dương gật đầu, thảo nào, lúc anh và Tô Diệu kết hôn, phía mẹ vợ chẳng có ai đến, anh không biết cũng là bình thường.
"Anh biết nhà họ Đường chứ? Còn từng giàu có hơn nhà họ Tô cơ, nghe mẹ em nói, hai mươi mấy năm trước nhà họ Đường cũng rất có máu mặt ở thành phố Tây Xuyên", Tô Diệu nói: "Vì vậy lúc đó là mẹ em đã hạ giá gả cho nhà họ Tô đấy, nhưng sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929169/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.