Đường Tĩnh nhìn một cái, thấy là Trần Dương thì lập tức nổi giận, xông đến muốn đẩy anh ra ngoài: "Ai bảo cậu đến đây? Mau cút ra ngoài!"
Tô Trường Hà cũng nhìn Trần Dương với vẻ mặt u ám.
Giây phút nhìn thấy Trần Dương xuất hiện, Tô Diệu nước mắt tuôn rơi.
Nhưng cô không bước qua đó, vì cô đang giận.
"Bố, mẹ, con đến đón Diệu Diệu về nhà", Trần Dương nhìn họ với vẻ bình tĩnh nói.
"Ai cho phép cậu gọi chúng tôi như vậy?", Tô Trường Hà hung hãn nói: "Cái đồ không biết xấu hổ, cậu không thấy Diệu Diệu đang xem mắt sao? Cậu định khiến chúng tôi mất hết thể diện sao?"
Nghe Trần Dương xưng hô với hai người họ, những người có mặt đều tỏ vẻ khó hiểu.
Chuyện này là sao?
Sao người đàn ông này lại gọi họ là bố mẹ? Lẽ nào đây là con rể của họ sao?
Nhưng bọn họ có con rể rồi, tại sao còn đưa con gái đến xem mắt?
Trần Dương nhìn Tô Trường Hà, không nói lời nào, bước thẳng đến trước mặt Tô Diệu: "Diệu Diệu, anh xin lỗi, anh đến muộn rồi".
"Anh đến thì sao chứ? Không thấy em đang xem mắt sao?", trong lòng Tô Diệu vô cùng buồn bã.
Mấy ngày nay cô đã sống ra sao? Bị nhốt trong phòng, không có điện thoại không có máy tính, như một tù nhân.
Lúc cô thầm gọi Trần Dương vô số lần, anh đang ở đâu?
Nhìn Tô Diệu khóc như mưa, Trần Dương vô cùng đau lòng.
"Diệu Diệu, đều do anh không tốt, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929141/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.