Sau một lúc lâu, lúc này Vu Lan cũng sắp ngủ đến nơi thì cửa phòng bị đẩy ra.
Cô ấy liền bừng tỉnh.
Ngay sau đó, người đàn ông kia vác hai người phụ nữ trên vai đi vào.
“A, Phương Di sư thúc, Thanh Uyển sư thúc!”, Vu Lan mừng rỡ!
Trần Dương đặt hai người họ lên trên giường.
Haizz!
Mệt chết đi được.
Trần Dương thở một hơi dài.
Nhìn hai người nằm bất động, Trần Dương sử dụng cương khí để giải huyệt vị trên người bọn họ.
“Dâm tặc, mày sẽ không được chết tử tế đâu!”, anh vừa giải huyệt vị thì Thanh Uyển sư thái liền lên tiếng mắng mỏ.
Phương Di sư thái thì không nói năng gì, cô ấy lo lắng nhìn Vu Lan đang nằm trong chăn: “Lan Lan, cô sao rồi, có bị anh ta làm gì không?”
“Phương Di sư thúc, con không sao đâu!”, Vu Lan nói với Phương Di sư thái xong thì nhìn về phía Thanh Uyển sư thái: “Thanh Uyển sư thúc, người trách nhầm anh này rồi, anh ấy… anh ấy đến cứu hai người ra đó”.
“Cứu chúng ta sao?”, Thanh Uyển sư thái cười lạnh, nói: “Hắn có lòng tốt như vậy không?”
Mẹ kiếp!
Con mụ Thanh Uyển sư thái này bị bệnh gì à!
Đang yên đang lành đi tin lời người khác rồi đòi giết mình, bây giờ anh tốt bụng cứu cô ta, lại còn bị nghi ngờ.
Lẽ nào cô ta nghĩ anh không biết tức giận?
“Cô nói thêm câu nữa xem, tôi lập tức đem các người ném về hầm ngục, rồi để cho đám đệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929128/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.