Trần Dương này nói là biết chế thuốc, thế mà kết quả thì sao?
Luyện luyện vậy rồi biến mất tăm luôn làm cho cô ấy bị bạn thân cười cho thối mũi.
Sao đây?
Anh ta cảm thấy có lỗi nên muốn xin lỗi mình chắc?
Nghe hay không nghe đây?
Tư Mã Yến Như hơi phân vân!
Lúc này, Tần Vũ Hàm ở bên cạnh mới nghiêng người sang, cười hi hi: "Chị Yến Như, sao chị không nghe điện thoại đi?"
Vừa nói, cô ta vừa lén nhìn vào màn hình điện thoại, nhưng khi vừa nhìn thấy tên người gọi đến, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi: "Lại là cái đồ thối tha này, chị Yến Như, chị tắt đi”.
Tần Vũ Hàm nói xong liền tắt máy!
Mấy cô bạn thân xung quanh tò mò nhìn Tần Vũ Hàm, cười hỏi: "Vũ Hàm, sao lại khó chịu thế!"
"Ừ đó, sao thế?"
"Vừa rồi là ai gọi cho Yến Như vậy?"
Tần Vũ Hàm hừ một tiếng: "Còn có thể là ai nữa? Chính là cái đồ thối tha hôm nọ đã lừa chị Yến Như là hắn biết chế thuốc, sau đó lén lút chạy mất hút ấy!"
"Ồ, ra là anh ta à”.
"Tôi đã nói là cha này không đáng tin mà”.
"Đúng vậy, nhìn cứ thậm thà thậm thụt thế nào ấy, vừa nhìn đã biết ngay anh ta không phải loại tốt đẹp gì rồi mà”.
Nghe mọi người bàn tán, Tư Mã Yến Như cũng rất khó chịu.
Ấn tượng về Trần Dương trong cô ấy liền xấu đi ngay lập tức, chả còn đọng lại một chút tin tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929076/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.