Sáng sớm hôm sau.
Trần Dương và Mộc Thuyên ôm nhau ngủ, đối mặt với nhau.
Xoa đôi mắt cay xè, khi nhìn thấy Mộc Thuyên trần trụi, Trần Dương ngây người ra.
Mẹ kiếp, đúng là uống rượu làm càn mà, tối qua anh lại “xoạc” Giáo chủ phu nhân rồi.
Hơn nữa ký ức trong đầu nói cho anh biết, tối qua là một đêm điên cuồng.
Đúng lúc này, Mộc Thuyên đang gối đầu trên tay anh phát ra một tiếng nũng nịu, sau đó từ từ mở mắt.
Nhìn thấy Trần Dương, cô ta mỉm cười hôn anh một cái: "Anh dậy sớm thế, sao không ngủ thêm đi?"
Bây giờ trong lòng Mộc Thuyên vô cùng ngại ngùng, nhớ lại cảnh tượng đêm qua cô ta lại đỏ mặt.
Đêm qua cũng thật điên cuồng, người cưỡi trên người Trần Dương là mình thật sao?
Việc nên làm thì đã làm, việc không nên làm cũng đã làm rồi.
Cô ta đã sống hơn ba mươi năm, cuối cùng cũng được trải nghiệm sự vui vẻ của việc làm phụ nữ.
Giờ phút này, cô ta đã hiểu thấu câu nói XX là con đường nhanh nhất dẫn đến trái tim phụ nữ.
Nếu lần đầu anh trong tình trạng vô ý thức, thì lần này anh lại tỉnh táo.
Ván đã đóng thuyền, Trần Dương cũng không muốn trốn tránh nữa.
Anh ghé lại, hôn nhẹ một cái lên cánh môi quyến rũ của Mộc Thuyên: "Cô đúng là đẹp quá đi mất..."
"Anh... đồ xấu xa này..."
Khuôn mặt Mộc Thuyên lần nữa đỏ ửng ngại ngùng.
Cô ta là Giáo chủ phu nhân của Nhật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929064/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.