Đan dược Trần Dương luyện cho Hạ Lam tên là "Tẩy Tẫn Duyên Hoa Đơn", là một loại đan giải độc cao cấp.
Nguyên liệu cần có Trần Dương đã hái được trong lần đầu đến Băng Hoả Đảo. Anh không luyện nhiều mà chỉ luyện hai viên, một viên anh giữ lại dùng.
Trần Dương đang chuẩn bị về công ty, kết quả vừa bước ra khỏi ký túc xá giáo viên học viện Lục Phái, thì một bóng người đột nhiên nhảy từ cái cây bên cạnh xuống.
Trần Dương giật nảy người, lúc nhìn rõ người này là ai, anh không khỏi cười khổ: "Tôn Giả gầy, sao lại là anh?"
"Nhận lệnh phu nhân, đưa anh về Thần Giáo", dứt lời, Tôn Giả gầy xách cổ áo Trần Dương, nhảy lên một cái.
"Tôn... Tôn Giả gầy, anh có thể thả tôi xuống không? Tôi tự đi được!", gió không ngừng thốc vào miệng Trần Dương, vô cùng khó chịu.
"Chết rồi, tôi sắp nôn rồi..."
Còn chưa nói xong, cổ anh đau nhói, trước mắt tối sầm, ngất đi.
…
Lúc Trần Dương tỉnh lại, anh đã ở trong khuê phòng của Giáo chủ phu nhân.
Cảnh tượng thật quen thuộc.
"Tỉnh rồi à?"
Mộc Thuyên ngồi trước bàn trang điểm, tay cầm một miếng son giấy mỏng, đang tự tô son.
Trần Dương vội vàng đứng lên: "Phu nhân ạ".
"Anh tỉnh lại đúng lúc lắm, nào, vẽ mày cho tôi đi", Mộc Thuyên xoay người lại, tay cầm bút kẻ mày.
Tay trắng mềm như ngó sen, da trắng như mỡ đông, cổ cao nõn nà, răng đều như hạt bắp, trán cao mày ngài, nụ cười duyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929055/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.