"Hơ hơ..."
Tôn Giả gầy khẽ cười, sau đó nhắm mắt lại, tiếp tục ngồi thiền.
Trần Dương sau khi trầm ngâm một lát, sắc mặt nghiêm trọng nói: "Được, tôi đồng ý với anh..."
"Tốt", Tôn Giả gầy mở mắt, mỉm cười nhìn Trần Dương.
…
Lúc Trần Dương về đến thành phố Tây Xuyên đã là mười giờ sáng.
Đêm qua trên biển nổi gió to, sóng biển cao mấy mét suýt nữa thì đánh lật thuyền.
Vì vấn đề an toàn, bọn họ chỉ đành quay lại bến tàu Băng Hỏa Đảo, cùng Tôn Giả gầy hứng gió lạnh một đêm trên boong thuyền.
Ở trên biển điện thoại của Trần Dương không có tín hiệu, vừa lên bờ nó đã rung lên không ngừng.
Có mấy chục cuộc gọi nhỡ và mấy chục tin nhắn, có của Từ Tiểu Nhu, Tư Mã Yến Như và Tô Diệu.
"Ông xã, anh đi đâu vậy?"
"Anh mau nghe điện thoại đi, xảy ra chuyện rồi..."
"Ông xã, anh mau đến đi, em ở bệnh viện Nhân Dân số 5..."
Nhìn thấy tin nhắn Tô Diệu gửi, Trần Dương lập tức sốt ruột, chặn một chiếc taxi ở bến tàu, chạy thẳng đến bệnh viện.
Cùng lúc đó, trong phòng bệnh của bệnh viện Nhân Dân số 5.
Đường Tĩnh nằm trên giường bệnh, lúc này trên đầu bà ta quấn một lớp băng dày.
Tô Diệu ngồi ở cạnh giường, dáng vẻ tâm sự nặng nề.
"Diệu Diệu, vẫn chưa liên lạc được với thằng vô dụng kia sao?"
"Mẹ, Trần Dương chắc chắn là có chuyện gì gấp..."
Không để Tô Diệu nói xong, Đường Tĩnh đã ngắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929040/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.