Cái gì?
Bọn họ không nghe nhầm đó chứ?
Sao thầy Triệu lại gọi thằng nhãi này là “Sư huynh?”
Lúc này ai nấy đều tròn to hai mắt, không nói lên lời.
Trân Bảo Các lúc này yên tĩnh đến lạ thường!
Đầu óc Diệp Thiên Khôn trở nên trống rỗng!
Không…không thể nào?
Thầy sao lại…gọi cái thằng ở rể này là sư huynh được?
Từ Tiểu Nhu cũng vô cùng kinh ngạc, chuyện…chuyện này rốt cuộc là sao?
“Tôi còn tưởng là ông già rồi nên không nhận ra tôi nữa!”, Trần Dương nói tiếp: “Triệu Nhất Qua, ông cho rằng vua Tống Huy Tông mà lại đề lên bức tranh của mình tám chữ Tuyên Hòa Họa Viện Tuyên Hòa Duệ Lãm hay sao? Có phải ông đã quên hết những gì tôi dạy rồi không?”
Triệu Nhất Qua nghe vậy thì luống cuống.
Ông ta và Trần Dương đều là đệ tử của Vương Càn.
Tuy rằng hiện giờ ông ta kiếm được bội tiền nhờ vào nghề giám định đồ cổ, tuy nhiên hầu hết những kiến thức có được đều là do Trần Dương chỉ dạy.
Ngày trước Triệu Nhất Qua vô cùng say mê đồ cổ, ông ta bỏ hết cả tiền ra để mua, có thể gọi là đến mức cuồng luôn.
Năm đó ông ta cố sống cố chết bám lấy Vương Càn, hy vọng người này có thể thu nhận ông ta làm học trò.
Nhưng Vương Càn một mực từ chối vì thấy tuổi ông ta đã lớn, tuy nhiên Triệu Nhất Qua vẫn nhất quyết không từ bỏ, ngày ngày quỳ trước cửa nhà Vương Càn trong hàng tháng trời, nhưng Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929036/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.