Nghe vậy, nhân viên cửa hàng cũng che miệng cười, họ dò xét nhìn Trần Dương đang ngồi chồm hổm trên mặt đất mát xa chân cho Tô Diệu, ánh mắt đầy khinh bỉ.
Thì ra là một tên chạn vương, bảo sao không dám mạnh miệng.
Nhìn là biết một kẻ nghèo kiết xác.
Nói thế nào nhỉ, nghèo là một cái tội.
Tô Diệu cảm thấy không vui, nhưng từ nhỏ cô đã được dạy là không nên gây gổ trước đám đông, vì đây là chuyện hết sức mất mặt.
Thấy Tô Diệu không nói lời nào, Ngô Vĩnh Phi càng được bữa cười đắc ý.
Hắn nhớ đến cái hồi mà mình lẽo đẽo bám theo cô, còn cô thì chẳng thèm để ý gì đến hắn.
Giờ thì vui rồi, Tô Diệu lại đi lấy một thằng ăn bám vô dụng, đúng là bị nghiệp quật.
Trần Dương tăng thêm chân khí, giúp mắt cá chân Tô Diệu nhanh chóng hết sưng.
Sau khi anh đi giày vào giúp cô, mới cười nói: “Vợ à, em đi lại thử xem chân còn đau không!”
Tô Diệu gật đầu, đi đi lại lại một vòng, cô kinh ngạc vui mừng khi thấy chân mình không còn đau nữa!
“Chồng, anh tuyệt quá đi!”, vừa nói Tô Diệu vừa nhào đến ôm Trần Dương, một sự ngọt ngào khó tả.
Liệu có mấy người đàn ông dám cúi xuống mát xa chân cho vợ mình trước đám đông kia chứ, nhưng Trần Dương lại làm được, khiến cho Tô Diệu cảm thấy ngọt ngào vô cùng.
Thấy hai người đó tình tứ như chốn không người, Ngô Vĩnh Phi cũng tức xì máu mũi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929027/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.