Hai ngày sau, mới sáng sớm Trần Dương đã bị Ôn Nhu gọi dậy.
Trần Dương xem thì mới có năm giờ, ngoài trời còn đang mờ mờ, trời còn chưa sáng!
“Trần Dương, cuộc thi thầy chế thuốc thành phố Bắc Hải hôm nay sẽ diễn ra, tôi đợi cậu ở trường học”, nói xong cô ấy liền tắt máy.
Từ thành phố Tây Xuyên lái xe đến thành phố Bắc Hải mất khoảng hai giờ.
Mẹ khỉ, mau dậy thôi!
Trần Dương ưỡn người một cái rồi ngồi dậy.
…
Nửa tiếng sau, Trần Dương lái xe đến cổng trường, Ôn Nhu đã đứng đó chờ anh từ sớm.
Trần Dương xuống xe, đi đến nói: “Cô giáo Ôn, đi thôi!”
Ôn Nhu nhẹ nhàng cười một tiếng, lên xe.
“Đúng rồi cô, cuộc thi thầy chế thuốc được tổ chức ở chỗ nào thành phố Bắc Hải vậy?”, Trần Dương mở phần mềm chỉ đường lên hỏi.
“Diễn ra ở Đằng Vương Các của thành phố Bắc Hải!”, Ôn Nhu nói.
Đằng Vương Các thành phố Bắc Hải là một địa điểm vô cùng nổi tiếng, là công trình kiến trúc tiêu biểu của thành phố này.
Khi Trần Dương và Ôn Nhu đi tới Đằng Vương Các, quảng trường phía trước toàn người là người.
Ở giữa quảng trường có bày rất nhiều bàn, tổng cộng 108 chiếc bàn.
Trên mỗi bàn đều đặt một chiếc vạc ba chân dùng để chế thuốc.
Phía trước các bàn bày la liệt dược liệu!
Trong số mấy chục nghìn vị thuốc bắc đó, Trần Dương thậm chí còn nhìn thấy quả Ma La cùng với Thiên Sơn Tuyết Liên.
Mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929016/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.