Vương Ngọc Hoa cau mày chỉ vào Đường Tĩnh nói: "Bà đừng có giả bộ nữa, tôi nói cho bà biết, bà liệu mà trả tôi ba triệu, nếu không đừng trách tôi vô tình”.
Đường Tĩnh lo lắng, vội nói: "Chị Hoa, chị xem, giấy ghi nợ đã rành rành ra đó, sao tôi có thể quỵt tiền chị được, nhưng hiện tại tôi không có nhiều tiền như vậy, hay là chị cho tôi khất khoảng tầm hai hôm nữa, gom đủ tiền rồi tôi sẽ đem sang cho chị, được không?"
Hiện tại bà ta thật sự không còn cách nào khác, Vương Ngọc Hoa này nhỏ hơn bà ta mười tuổi, bây giờ mở miệng gọi người ta là chị, bà ta cũng thấy ngượng mồm.
Vương Ngọc Hoa cười lạnh một tiếng: "Không được, hôm nay bà nhất định phải trả tiền cho tôi, nếu không đừng trách tôi vô tình”.
Tô Diệu lúc này cũng rất thất vọng.
Cô đã hoàn toàn thất vọng về mẹ mình, con gái đã bị thương nặng đến nỗi phải nhập viện rồi, thế mà bà ta vẫn còn tâm trí chơi mạt chược cả đêm được.
Điều khiến cô buồn nhất là lý do bà ta bịa ra để lừa cô, chơi giải sầu.
Nói là chơi mạt chược đấy, nhưng cược nhỏ nhỏ thôi, thua mấy nghìn tệ thì cũng không sao.
Nhưng bà ta lại chơi lớn, mất tận ba triệu trong một đêm.
Còn bị người ta theo tận vào trong bệnh viện để đòi tiền.
Nghĩ đến đây, Tô Diệu lại cảm thấy nơi vết thương đau nhói lên.
“Chị Hoa chỉ nói thế thôi”, Đường Tĩnh bước đến bên Vương Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929006/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.