“Nói mau, cậu trộm tấm thẻ này từ đâu?”, lúc này Nghiêm Thọ vội lao về phía trước, chỉ vào mặt Trần Dương nói.
Trần Dương thấy hai người này thật nực cười, mẹ kiếp, đã có lòng tốt lấy thẻ ra để giúp bọn họ đặt phòng VIP, vậy mà đến một lời cảm ơn cũng không có, lại còn chỉ thẳng mặt ý nói mình ăn trộm ở đâu nữa chứ.
Trần Dương lấy thẻ về, cười nhạt một tiếng: “Nếu các cậu có bản lĩnh thì đi trộm hộ tôi cái”.
“Cậu…”
Vương Phàn và Nghiêm Thọ cứng họng, đi trộm thẻ Chí Tôn ư?
Bọn họ đâu có gan lớn đến vậy, tầm bọn họ thì sao quen nổi người nào có thẻ Chí Tôn?
Thấy hai người này á khẩu không trả lời được, phía sau có tiếng ai đó nói: “Nếu không phải là ăn trộm được thì cậu nói đi, cậu lấy đâu ra thẻ Chí Tôn này?”
“Đúng vậy, chớ cả vú lấp miệng em!”
“Theo như tôi thấy, thẻ này nhất định là cậu ta lấy được ở đâu…”
Thấy có người lên tiếng, những người khác cũng thi nhau đoán già đoán non.
Sau khi lấy thẻ về, Trần Dương thở dài ngao ngán: “Đây là thẻ của bạn tôi!”
Sao cơ?
Là thẻ của bạn cậu ta?
Vương Phàn và Nghiêm Thọ cười phá lên, những người khác cũng đều bĩu môi cười.
Trời, vòng vo nửa ngày thì ra là thẻ của bạn.
Mẹ khỉ, tên này cũng giỏi làm bộ thật, không biết bạn của cậu ta là ai, làm gì có ai muốn kết bạn với một tên bỏ đi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1928972/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.