Lý Thiên Bá trong nháy mắt đã quỳ sụp dưới đất.
Nam tử hán trên quỳ với trời, dưới quỳ với đất, giữa quỳ dưới cha mẹ, vậy mà Hạ Lam ỷ vào việc mình tu luyện cao siêu, ép anh ta phải quỳ xuống.
Việc này khiến Lý Thiên Bá khó lòng mà chịu nổi.
Lý Thiên Bá nổi giận đùng đùng, gầm lên một tiếng, giùng giằng muốn đứng lên.
“Uỵch” một tiếng, cảnh giới Phản Phác của Hạ Lam phóng ra hết bên ngoài.
Lý Thiên Bá lúc này nằm sõng soài trên mặt đất, không thể động đậy được.
Lần này, Trần Dương đã hiểu rõ, Hạ Lam đang muốn giết gà dọa khỉ, anh liền lao về phía Lý Thiên Bá nói nhỏ: “Lý Thiên Bá, tôi biết anh đang vô cùng tức giận, nhưng không thể lấy yếu đấu mạnh, anh vẫn nên…”
“Phụp!”
Trần Dương còn chưa nói hết câu, anh liền cảm nhận được có gì nó nặng đè lên người, Trần Dương cứ vậy mà quỳ xuống đất.
Mẹ kiếp, mụ đàn bà này không biết phân rõ đúng sai hay sao?
Tôi kêu Lý Thiên Bá nhận sai cũng là không đúng sao?
“Hai cậu, hoặc giờ cút ra ngoài hít đất cho tôi, hoặc là lập tức biến ngay đi, sau không cần đến nữa!”, Hạ Lam khoanh tay trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng.
Khốn kiếp, nếu không phải vì không thể địch lại nổi Hạ Lam này, thì Lý Thiên Bá cũng muốn đánh lại cô ta, lúc này, Trần Dương vừa thở vừa nói: “Thôi bỏ đi, Thiên Bá, chúng ta nên chấp nhận hình phạt này”.
Chúng ta coi như đụng nhầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1928962/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.