Đàm Tiểu Long vô cùng tức giận. Nếu chuyện này xảy ra ở bên ngoài thì hắn ta đã gọi đệ tử Thần Long giáo tới giết Địch Thiên Đông rồi. Nhưng hiện tại hắn ta đang ở trong nhà giam, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Anh ta nhịn!
"Úi chà, còn dám trừng mắt nhìn tao cơ đấy. Tao nể mặt mày quá phải không?"
"Chát!"
Địch Thiên Đông lại tát Đàm Tiểu Long một cái nữa rồi chỉ vào quả bóng rổ cách đó không xa: "Nhặt quả bóng rổ tới đây sau đó cút ra xa một chút, đừng có ngồi chỗ này làm ông đây ngứa mắt."
Đàm Tiểu Long chưa từng phải chịu nhục nhã thế này bao giờ, hắn ta tức giận đến mức hai mắt đỏ ngầu.
"Mẹ kiếp, không nghe anh Đông nói gì sao? Còn không mau đi nhặt bóng rổ đi!"
"Tên nhãi ranh, trừng mắt với ai thế? Có tin chúng tao cưỡng ép mày không?"
Mấy người đàn ông cao lớn đứng sau lưng Địch Thiên Đông đi về phía này, dùng ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm Đàm Tiểu Long. Bọn họ bắt đầu khởi động cơ thể, mỉm cười đầy độc ác.
"Ha ha, các người định cậy đông bắt nạt ít ư?
Đúng lúc đó có tiếng cười ở bên cạnh truyền tới. Mấy người đàn ông cao lớn kia không khỏi ngạc nhiên, nhìn sang phía đó.
Người nói câu này chính là Trần Dương.
Muốn tiếp cận Đàm Tiểu Long, dùng cách gì cũng khiến hắn ta nghi ngờ. Bây giờ hắn ta đang bị mấy người kia ức hiếp, đây chính là cơ hội của anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1928912/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.