Ý muốn giết người đã hoàn toàn che mờ lý trí của Trần Dương.
Trần Toàn co giật toàn thân, mắt trợn trắng, sắp không sống nổi nữa.
Ngay thời điểm mấu chốt, Lý Thiên Bá xông tới xô Trần Dương ra.
“Tiểu Dương, mau tỉnh lại!” Lý Thiên Bá vỗ vỗ vào mặt Trần Dương, hết sức sốt ruột. Nếu Trần Dương thật sự bóp cổ Trần Toàn chết, sự việc giết em trai này sẽ đẩy Trần Dương xuống vực sâu.
Trần Dương lắc đầu, tinh thần có chút bàng hoàng. Anh nhìn sang Trần Toàn đang nằm trên đất thở dốc, lại nhìn sang Lý Thiên Bá, nói với anh ta: “Thiên Bá, cám ơn!”
Vừa rồi anh đã có hành động điên rồ, suýt chút nữa thì tẩu hỏa nhập ma.
Lý Thiên Bá thấy Trần Dương đã tỉnh lại, không nói gì, thở phào một hơi.
Ngay sau đó, Trần Dương quỳ xuống trước mặt ông cụ nhà họ Trần: “Ông nội, cháu được ông một tay nuôi dưỡng, ơn dưỡng dục của ông cháu không dám quên, hôm nay cháu xin dập đầu ba lần với ông.”
“Bụp bụp bụp!”
Nói rồi, Trần Dương dập đầu ba cái trên mặt đất.
Sau đó anh đứng dậy, ôm mẹ mình trong lòng, cõng bố sau lưng.
“Từ nay về sau, hãy xóa bỏ tên của cả nhà tôi ra khỏi gia phả, từ nay Trần Dương không còn bất cứ quan hệ gì với nhà họ Trần nữa!” Hai mắt anh đỏ ngầu nhìn đám người nhà họ Trần: “Các người tốt nhất thắp hương bái phật cầu nguyện bố mẹ tôi không sao, bằng không tôi nhất định sẽ khiến toàn bộ người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1928872/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.