“Trần Dương, mày đúng là máu lạnh!” Tào Bảo nhảy ra chỉ vào mặt Trần Dương nói: “Chẳng trách lại sống thảm như vậy, tao cũng xấu hổ khi ngồi cùng một chiếc xe với đứa mất nhân tính như mày.” 
Con mẹ nó, hắn đang sầu không biết làm sao thay đổi ấn tượng của Vu Lan đối với mình, tên nhóc này lại đưa cơ hội tới cửa rồi, nếu mình không lợi dụng nó cho tốt thì thật không còn gì để nói. 
Phụ nữ mà, ai chẳng có lòng nhân ái, đồng cảm, cũng giống như khi nhìn thấy những con vật nhỏ bé đáng thương. 
Mặc dù tính cách của Vu Lan kiêu ngạo hơn người khác một chút, nhưng cũng không vượt ra khỏi phạm vi này. 
Quả nhiên như vậy, sau khi Tào Bảo nhảy ra nói những lời đó, ánh mắt Vu Lan nhìn hắn đã dịu dàng hơn không ít. 
Cùng lúc đó, Sở Thâm ở bên cạnh cũng nhảy ra, cười lạnh nói: “Mày mù à?? Không thấy trên người cô gái kia toàn là máu không à? Nơi này hoang vắng như vậy, căn bản không có xe chạy ngang qua đây, mày lại nhẫn tâm bỏ mặc bọn họ, đúng là còn vô tình hơn cả động vật máu lạnh!” 
Lời nói của Tào Bảo và Sở Thâm giống như đốm lửa rơi vào thùng xăng, đám đông bùng nổ trong nháy mắt! 
“Đúng vậy, nhà họ Tô sao lại cưới một người máu lạnh như vậy về làm con rể chứ?” 
“Chỉ biết tư lợi, ngồi chung xe với loại người này cũng thấy mất mặt!” 
Người ngồi trên xe đồng loạt chỉ trích Trần Dương một cách 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1928858/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.