Lời của Tào Bảo được mọi người đồng tình, họ lũ lượt nói: “Đúng đó tổng giám đốc Lý, đừng để thằng oắt này lừa.”
“Đúng đó, tổng giám đốc Lý, Tào Bảo nói rất đúng, anh ta đang cố ý tìm cơ để trốn đi thôi.”
Nghe lời mọi người nói, Tào Bảo đắc ý nhìn Trần Dương rồi lại nở nụ cười lấy lòng với Lý Thiên Bá.
Nhưng điều khiến Tào Bảo ngạc nhiên chính là Lý Thiên Bá không nhìn hắn lấy một lần.
Trần Dương nghe thấy lời của bọn họ, lửa giận trong lòng bùng lên.
Những người này hết lần này tới lần khác hăm dọa mình, mình lười tính toán với bọn họ, thế mà bọn họ còn không chịu thôi sao?
Anh lạnh lùng nhìn bọn họ, cũng không giải thích mà cười lạnh, nói: “Lời tôi cũng đã nói rồi, có tin hay không thì tùy các người. Chỉ là tới lúc xảy ra chuyện thật thì đừng có kêu cha gọi mẹ bảo tôi tới cứu các người!”
Đúng là buồn cười chết người!
Chuyện đến nước này rồi mà thằng oắt này còn giả vờ giả vịt!
Thật sự coi mọi người là đồ ngu à?
Đối với lời của Trần Dương, ngay cả dấu chấm câu bọn họ cũng không tin.
Ý cười mỉa mai trên mặt Tào Bảo càng đậm hơn: “Ha ha, tao có từ đây nhảy xuống biển rồi lăn xuống ngã chết cũng không bảo mày đến cứu!”
“Được, đây là do anh nói đấy, đến lúc đó đừng vênh mặt đến cầu xin tôi!” Trần Dương thản nhiên nói.
“Có là cháu trai mới đi cầu xin mày!” Tào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1928849/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.