Cùng lúc đó tại nhà họ Từ.
Từ Tiểu Nhu ngồi ở mép giường trong phòng ngủ, cầm điện thoại trong tay.
Sao... anh không trả lời tin nhắn?
Từ Tiểu Nhu tắt màn hình rồi lại mở ra, cứ như vậy mấy chục lần nhưng Trần Dương vẫn không trả lời tin nhắn.
Giờ cô rất muốn nói chuyện với anh, rất muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng cô không biết nên lấy cớ gì để gọi...
Lúc trở lại thành phố, trời đã tối đen, Vu Lan đưa cô bé tới cửa ngân hàng.
"Em gái, em có thể về nhà một mình thật sao?" Lúc này ngân hàng đã đóng cửa, cô không yên tâm lắm.
"Không sao đâu, không sao đâu, chị mau đưa anh ấy đến bệnh viện đi, nhà em ở gần đây lắm." Cô bé thành thật nói.
"Vậy được rồi, em về nhà phải chú ý an toàn đấy." Vu Lan nói xong, cắn răng xoay người rời khỏi.
Sau khi lên xe, Vu Lan vội nói: "Đi, mau đến bệnh viện lấy viên đạn ra."
Cô không biết Trần Dương đã dùng nội lực ép viên đạn ra rồi.
Trần Dương mỉm cười, nói: "Không sao đâu, tôi đã lấy viên đạn ra rồi."
Vu Lan lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không được, vết thương nhất định phải được khử trùng, nhỡ bị nhiễm trùng thì sao?"
Cô là cảnh sát, nếu xử lý vết thương từ súng kiểu này trễ một chút thì nhất định sẽ bị nhiễm trùng.
"Được rồi, tôi biết thân thể mình thế nào mà, sẽ không đùa giỡn với sức khỏe của mình đâu." Trần Dương cười híp mắt nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1928821/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.