Từ Tiểu Nhu và mấy ông chủ cửa hàng đồ cổ kia nghe người bán hàng rong báo giá thanh kiếm cổ kia thì cũng lắc đầu mỉm cười.
Chẳng phải rõ ràng là anh ta đang lừa tiền người ta sao?
Còn lâu bọn họ mới mắc lừa!
Đúng lúc đó Trần Dương đột nhiên lên tiếng: "Một triệu? Được, tôi lấy thanh kiếm này!"
Mọi người sững sờ, sau đó ai nấy đều xôn xao bàn tán.
Trời ạ, người này đầu óc có vấn đề đấy à?
Bỏ ra một triệu để mua thanh kiếm vớ vẩn rỉ sét loang lổ thế kia!
Mấy ông chủ cửa hàng đồ cổ thấy vậy thì đều lắc đầu.
Bọn họ dấn thân vào giới đồ cổ đã mấy chục năm nay, thanh kiếm đồng xanh mà người bán hàng rong kia đang cầm vốn dĩ không thể so sánh với đồ cổ. Nói thẳng ra thì đó chỉ là một thanh đồng nát mà thôi.
Trong lúc tất cả mọi người đều lắc đầu chê cười Trần Dương thì chỉ có Từ Tiểu Nhu đăm chiêu gật đầu.
Tô Diệu chỉ là một người bình thường, thấy phản ứng của mọi người xung quanh cô chỉ lo Trần Dương sẽ bị lừa.
Nhưng trước mặt nhiều người thế này mà cô ngăn cản Trần Dương thì không hay cho lắm. Nghĩ vậy Tô Diệu lại có chút do dự.
"Người anh em này nhận ra được bảo bối, đúng là có mắt nhìn đồ!"
Trong số những người ở đây, hỏi ai đang vui mừng nhất thì đương nhiên là người bán kiếm rong này rồi.
Anh ta đào được thanh kiếm này từ dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1928802/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.