Trần Dương cứ thế đi mà không thèm quay đầu lại. 
Khi mở cửa phòng bao cao cấp ra, bên trong trang trí vô cùng xa hoa. Tất cả đồ vật đều là đồ được đặt làm riêng cho cá nhân, rất cao cấp, ngay cả bồn cầu trong phòng cũng được mạ vàng. 
Căn phòng bao này dù có tiền cũng không vào được. 
Lúc này Trần Dương đã ngồi ở trong đó, bình chân như vại tự rót cốc trà rồi uống. 
Ừm, không tồi, là lá trà Mao Tiêm của Tây Hồ sau cơn mưa. 
Một ngụm nước chè vào miệng, trong đắng có ngọt, mùi thơm ngát còn vương trong miệng. 
“Khốn kiếp, sao mày dám…” Tôn Cường nhìn Trần Dương ngồi đàng hoàng ngay ngắn trên ghế sofa uống trà, nhất thời tức đến nghiến răng nghiến lợi. 
Nơi này là nơi bình thường ông chủ tiếp đón khách quý, thằng con nuôi của ông chủ là gã cũng không có tư cách vào đây, sao thằng này… sao thằng này dám vào! 
Xem như gã đã rõ, thằng này đến đây chịu ngược đãi đây mà! 
Ha ha ha, lần này Trần Dương chết chắc rồi! 
Loại phòng bao này là nơi mà thằng vô dụng này có thể vào sao? 
Vừa rồi nói chuyện với Tôn Cường đã nghe gã nói về phòng bao này. Phòng bao này bình thường không mở cho người ngoài, hơn nữa đã hơn nửa năm không có ai ngồi. 
“Đờ mờ thằng chó, có phải mày muốn chết không?” Tôn Cường nổi giận gầm lên, lập tức túm lấy cổ áo Trần Dương. 
Dù sao hôm nay cha nuôi cũng không có trong quán, nếu như đánh thằng này một trận trước mặt nữ thần Mật Mật 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/149984/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.