Tần vương nhìn quanh phòng thấy đâu đâu cũng có tà khí bao quanh. Nhận ra điều gì đó, y im lặng rời đi.
Sau khi Mặc Thiên biến mất. Một làn khói đen sẫm từ từ tiếp cận rồi quấn chặt cơ thể Kiều Nhan. Một phần khói lan đến bóp cổ nàng khiến nàng khó thở. Trong giấc mơ cô cố gỡ thứ gì đó ra khỏi cổ, vùng vẫy nhưng không cách nào thoát ra được:
"Chuyện gì vậy.. khó chịu quá.. hự"
Hệ thống chợt hiện lên dòng chữ đỏ cảnh báo nguy hiểm.
Nàng nhắm chặt mắt giãy giụa:
"Ư, ta sao thế này.. không thở được.."
Vùng vẫy một hồi, nàng kiệt thức, ý thức dần lịm đi.
"Ký chủ, mau tỉnh lại."
"Chà, ban ngày ban mặt lại dám làm bậy. Bản vương ở đây mà ngươi cũng chẳng sợ."
Một nam nhân khoác trên mình bộ hắc bào ngồi dựa vào khung cửa sổ nhìn vào. Bóng đen như có ý thức định bỏ trốn bay đi, nhưng tốc độ của nó lại không nhanh bằng diêm ngục của Tần vương. Chàng búng nhẹ tay, một ngọn lửa nhỏ lập tức bay đến đốt cháy đám khói đen kia trong giây lát, Kiều Nhan may mắn được cứu.
"Ngươi nợ bản vương hai mạng!"
Y nhếch môi cười sau đó thoắt cái đã biến mất.
Hóa ra sau khi cảm nhận được có tà khí, Mặc Thiên đã giả vờ rời đi để dụ chúng ra ngoài rồi sử gọn. Kiều Nhan lúc này bừng tỉnh, vội ngồi dậy ôm cổ thở dốc, hít lấy hít để không khí.
Khục.. khụ.. ha.. Ha..
Cô lờ đờ nhìn xung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-tuong-phung-tinh-truong-uyen-uong-chuyen/3348821/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.