Bà ta nhanh chóng lấy lại dáng vẻ ban đầu, ôn nhu nói:
"Nhan nhi, con đừng trách nương. Là nương lo lắng quá mức. À, trong bếp ta đã đích thân hầm cháo yến mạch cho con tẩm bổ này."
Dứt lời, bà ta sai hạ nhân bưng bát cháo vào.
Kiều Nhan vừa nhìn đã nhận ra, trong bát cháo chắc chắn có vấn đề. Nàng cười như không cười:
"Nương thật có tâm. Con cũng xin nhận tấm lòng này của người."
Có lẽ, thân thể yếu đuối này đều một tay bà ta ban tặng.
Một câu nói của Kiều Nhan khiến Thẩm Dạ căm tức trong lòng. Có tâm gì chứ? Rõ ràng nó là đang tỏ thái độ khinh nhường bà ta. Tuy vậy, y vẫn bày ra vẻ mặt hòa nhã thân thiện.
"Con xem, Nhan nhi à. U Minh Các mặc dù nằm trong phủ, nhưng nó khá xa với điện chính của cha con, nương khó lòng chăm sóc. Hay ta cử thêm vài hạ nhân sang hầu hạ con nhé?"
"Thật thì ý tốt của người khiến con rất cảm kích. Nhưng con có Manh Manh là đủ rồi."
Biết bà ta có ý muốn quản thúc nàng chặt hơn. Cài người vào chỗ nàng để theo dõi, nàng thầm cười nhạt, rồi giả vờ mệt ý muốn đuổi khách.
"Vậy ta không làm phiền con nữa. Con nghỉ ngơi đi."
Kiều Từ Kham nhẹ nhàng đỡ con gái nằm xuống giường, đắp chăn cho nàng rồi bảo nhị phu nhân cùng rời khỏi.
Khuôn mặt nàng lạnh lẽo nhìn bóng lưng cha mà không mang theo một chút cảm xúc nào.
Manh manh trong lòng mừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-tuong-phung-tinh-truong-uyen-uong-chuyen/2741501/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.