Hạ Xoan, Như Ý, Phượng Hồng. Ba ả nhân cơ hội trốn về chỗ nhị phu nhân báo tin. Nghe được tin tức này, hẳn bà ta rất phấn khích, cho rằng đây là cơ hội hiếm có: 
"Chi bằng, triệt để khiến nó biến mất thì sẽ không phải lo phiền toái sau này." 
Bà ta cử một đội ám sát âm thầm đi tìm nàng, bắt buộc họ phải tìm trước khi lão gia phát hiện. Khi thấy được nàng, giết không nương tay. 
Tại phủ nhiếp chính vương. 
Lúc này, nàng mơ màng lấy lại ý thức. Mắt cố mở ra. Y nhăn mặt cảm nhận cơ thể đang ê ẩm đau mỏi vì nằm lâu. Lảo đảo nhìn về phía bên cạnh giường, thấy nam nhân mặc hắc bào, dung mạo lẫn cả khí thế điều toát lên vẻ tôn quý. 
"Đây là?" 
Nàng mơ hồ, người kia im lặng. Cô lại gặn hỏi: 
"Là ngươi đưa ta đến đây sao?" 
Hắn lạnh nhạt, ánh mắt hiện rõ vẻ uy hiếp nhìn nàng: 
"Ta cứu ngươi, vậy mà câu đầu tiên sau khi ngươi tỉnh dậy. Lại không phải là để bản vương vào trong mắt." 
Nàng nhíu mày gượng ép bước xuống giường. Chấp tay cúi người như một nam tử mà rằng: 
"Tạ ơn cứu mạng!" 
Nói rồi nàng quay người định rời đi. Muốn tức tốc về phủ vì sợ Manh Manh ở đó một mình lại bị ức hiếp. 
"Định đi?" 
Giọng nói trầm trầm, xen lẫn sự tức giận từ phía nam nhân kia vang lên khiến Kiều Nhan khựng lại: 
"Về nhà." 
Nàng đáp trả, điệu bộ không sợ hãi. Ngược lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-tuong-phung-tinh-truong-uyen-uong-chuyen/2741495/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.