Bích Dao thấy tôi bị Tam ca của nàng vừa ôm vừa kéo về cung Thủy Tinh ở Đông Hải, hốc mắt sung đỏ, vẻ mặt giận dữ, mím môi nở nụ cười, lại khen Nhạc Kha ở sau lưng tôi, chỉ nói huynh trưởng của nàng chung tình với tôi, ra sức nói hộ, đáng ra nên thành một chuyện tình đẹp.
Trong lòng tôi hơi hơi do dự, nhớ lại mọi chuyện, nếu như nói Nhạc Kha hoàn toàn không có chút tình cảm gì với tôi thì cũng hơi gượng ép, nhưng nếu nói hai chúng tôi đều có tình thì tôi lại thấy khó tin, nhưng trong lòng cũng có chút ngọt ngào mừng vui, giống như lúc mới động lòng với hắn. Nhưng lại buồn chuyện huynh muôi hắn đều có ý đồ đen tối, tôi không thèm để ý tới vết thương trên người, đè Bích Dao xuống trên giường vỏ sò, ngư tinh tới bẩm báo “Tứ công chúa, thái tử điện hạ cả Giao tộc tới thăm Loan tiểu thư, đang chờ trong điện Tam thái tử.”
Tôi reo lên một tiếng “Ly Quang tới rồi!” Lập tức chống gậy muốn chạy ra khỏi điện, bị Bích Dao một tay giữ chặt, muốn tôi chờ nàng lựa quần áo, thay đổi châu ngọc. Tôi chờ một bên, gấp tới nỗi muốn nhãy xuống, nàng ta chuẩn bị xong thì nghiêng đầu nhìn tôi một lát, nửa thật nửa giả nói “Tỷ tỷ, bộ dáng của tỷ như vậy, cũng không chịu son phấn, không biết ca ca của muội nhìn trúng tỷ chỗ nào?”
Tôi làm bộ muốn cào tóc nàng, nàng mới bỏ qua, hi hi ha ha kéo tôi đi gặp Ly Quang.
Đông Hải Long Vương có khá nhiều con, cung Thủy Tinh này chiếm diện tích khá lớn, tẩm điện của Bích Dao cách không xa tẩm điện của Nhạc Kha. Lúc tôi tới đây thì ở điện của Nhạc Kha, vì vậy mà Bích Dao quậy hắn mấy lần, muốn mang tôi sang ở với nàng, đáng tiếc là Nhạc Kha không chịu buông tay, muốn mỗi ngày nhìn tôi thay thuốc.
Dư độc thi ma trên người tôi vẫn chưa hết, vài ngày trước thì tùy vào Bích Dao, hai ngày này khỏe hơn một chút, tự mình chống gậy làm mọi thứ, hôm nay đang tới tẩm điện của Bích Dao chơi.
Lúc hai người bọn tôi đi tới, Ly Quang và Nhạc Kha đang ngồi dưới tán san hô trong điện của hắn, cũng không biết là nói cái gì, Nhạc Kha ý cười đầy mặt, vô cùng nhiệt tình, không còn hầm hừ như lúc trước.
Thấy tôi vài Bích Dao dắt tay nhau đến, Nhạc Kha vui vẻ ra mặt, tiến tới cầm tay tôi, liên tục than thở “Thanh Nhi, nàng và ta mới xa cách trong mộng, sao hôm nay gặp lại nàng lại chật vật như vậy?”
Trong đầu tôi như bị sét đánh, đứng ngay đơ tại chỗ, chút vui sướng mới có lập tức biến mất.
Thằng nhãi này hôm nay nhiệt tình như vậy, thì ra là đã quên.
Sớm không quên muộn không quên, hắn lại quên ngay lúc này, nếu không phải là tôi đã biết rõ bản tính của hắn, nghe hắn nói thế này sẽ nghĩ là hắn giả bộ quên, lúc đó không biết tôi sẽ buồn như thế nào nữa. Lỡ mà tôi chưa từng nghe Bích Dao nói, hay cũng chưa biết, lúc đó chắc trở thành trò cười cho tứ hải bát hoang này.
Đám tiên nữ ngưỡng mộ Nhạc Kha mà không biết tật xấu này của hắn, chắc chắn sẽ cười nhạo tôi “Nhìn đi, con chim loan không biết tự lượng sức, nghĩ là mình chiếm được lòng Tam thái tử, cuối cùng là Tam thái tử cũng không nhớ nổi nó là ai…”
Khóe miệng tôi giật giật, gắng gượng cười, tránh khỏi tay hắn, nhìn Ly Quang cười nói “Sao ngài lại rảnh rỗi mà tới đây?”
Sau khi BÍch Dao và Ly Quang tới đây chỉ lẳng lặng đứng một chỗ mà nhìn với vẻ trầm tĩnh nhu hòa, giống như hiểu được nguyên do trong đó, mừng ở chỗ hắn không phải là hạng người lắm mồm, chỉ tiến lên hai bước nhìn tôi, rồi ngồi xổm xuống nhìn chân tôi, có vẻ yên lòng, nói “Cuối cùng hữu kinh vô hiểm!”
*Hữu kinh vô hiểm : nguy hiểm nhưng không có việc gì.
Nhạc Kha đứng một bên, thấy Ly Quang ngồi xổm xuống, mấy ngày qua hắn cũng quen ngồi xổm xuống xem vết thương trên chân tôi, lúc này cũng theo quán tính mà ngồi xuống, đưa tay tới, rồi nhíu mày rút về, mờ mịt nhìn hai bàn tay của mình, nói khẽ “Sao thế nhỉ?”
Bích Dao thấy bộ dáng của hắn như vậy, sắc mặt trắng bệch, liên tục nháy mắt với ngư tinh kia. Ngư tinh cũng có chút thông minh, quay người đi ra ngoài, không lâu sau đó thì dẫn theo Đông Hải Long Vương và Vương Phi tới.
Sắc mặt Vương phi trắng xanh, tiến tới kéo hắn, dịu dàng nói “Con của ta, con làm sao vậy?”
Vẻ mặt của Đông Hải Long Vương cũng vô cùng khó coi.
Nhạc Kha mờ mịt nhìn bà một lúc, mơ hồ nói “Bà là ai?”
Một câu nói làm Đông Hải Vương Phi khóc nức nở “Con của ta, sao con lại không nhận ra mẫu phi?”
Nhạc Kha đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, đột nhiên đi về phía tôi. Tôi bị tình hình của hắn lúc này làm cho sợ, cũng không biết hắn muốn làm gì. Trong mắt hắn vui mừng càng ngày càng rõ, tiến tới níu chặt vạt áo của tôi, nói “Tỷ tỷ, sao tỷ lại mặc cái áo trắng lòe loẹt này?”
Tôi á khẩu không trả lời được, ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn quanh, kéo tay tôi ra ngoài “Tỷ tỷ, ở đây âm u không sáng sủa, hay là chúng ta đi thôi?”
Tôi đổ mồ hôi, cũng không biết hắn làm sao, đôi chân cứng ngắc bước theo hắn hai bước, đột nhiên lòng sáng ra, nhớ tới chuyện hai trăm năm trước hồn phách tôi bị đánh ra, hoảng hốt nhìn sang mẫu thân của hắn, nếu như tôi đoán không lầm, hắn đang coi tôi là mẫu thân của hắn.
Tôi đứng yên tại chỗ, hắn quay đầu mờ mịt không hiểu “Tỷ Tỷ, sao lại không đi?”
Tôi cảm thấy lòng bàn tay đầy mồ hôi, cố gắng cười một cái, dịu dàng nói “Ngoan, tỷ tỷ ở đây còn chưa chơi xong, muốn ở lại vài ngày.”
Hắn nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, đã được nuông chiều thành thói quen, vậy mà lại trịnh trọng gật đầu, nói “Vậy được rồi, ta ở đây với tỷ tỷ.” Tôi kéo hắn ngồi lại trên ghế, hắn không nói không động, đúng là muốn ở đây làm bạn với tôi rồi.
Hai mắt của Long Vương phi đầy nước, giống như tìm được cứu tinh mà bước lên, nắm chặt hai tay tôi, cầu xin “Loan cô nương, xin cô ở lại đây, Đông Hải Long cung của ta có gì, chỉ cần cô thích tất cả sẽ là của cô, chỉ xin cô ở lại với con tôi.”
Từ nhỏ tới giờ, tôi ít khi tiếp xúc tay chân với người khác, trước nay chỉ có cái đầu của Cửu Ly có vinh hạnh đặc biệt đó, lúc này cảm thấy hơi khó chịu, Vương Phi kích động không không chế được, gắng sức cầm lấy hai tay tôi, làm xương tay tôi hơi đau.
Tôi mấp máy khóa môi, chỉ mong Nhạc Kha có thể tỉnh táo ngay lại, vừa mới há mồm gọi “Nhạc Kha…” hắn đã đứng ngay dậy bước tới, thuận theo mà nói “Tỷ tỷ, tỷ gọi ta?”
Đông Hải Vương phi không kiềm được nước mắt, thở dài liên tục “Đều là nghiệt của ta gây nên!”
Tôi nghĩ bà đã từng tuổi này, vì một đứa con ngốc mà tan nát tâm can, lập tức chịu đau mà an ủi bà “Vương phi đừng sốt ruột, Thanh Loan và Tam điện hạ cũng có chút giao tình, vẫn xin Vương phi đừng quá kích động, ta cũng mong hắn có thể khỏe lại.”
Trong mắt bà hiện đầy cảm kích “Đạ tạ Loan cô nương, đa tạ cô!” Bà há miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói thêm được gì, để Đông Hải Long Vương dẫn đi.Tôi lừa Nhạc Kha vào nội điện, trấn an hắn nghỉ ngơi, không bao lâu sau, hắn đã ngủ. Tôi với Ly Quang cũng lâu không gặp, nhớ tới chuyện hắn đưa con bạch hổ kia cho tôi, vẻ mặt không được tốt lắm, vỗ vỗ vai hắn “Thái tử điện hạ, uổng cho ta với ngài là huynh đệ, vậy mà ngài lại cùng con rồng ngốc này gạt ta.”
Ly Quang trước giờ vẫn ôn nhuận, nhưng lúc này thì có chút không giống trước, chỗ nào không giống thì tôi không nói được. Hắn nhìn lướt qua, đôi mắt chớp chớp, nói một cách vô cùng đứng đắn “Quân tử nên vậy, nàng biết từ trước tới nay lòng ta vốn nhân hậu!”
Lúc đó thấy Bích Dao đã chăm sóc xong cho Nhạc Kha, đi ra, nhìn thấy hai người chúng tôi đang đứng trước cửa, nói “Tỷ tỷ và Ly Quang sao không ngồi xuống?”
Tôi thấy lúc Nhạc Kha hồ đồ mở miệng gọi tôi một tiếng tỷ tỷ, trong vạn năm nay, trừ Cửu Ly ra không ai gọi tôi là tỷ tỷ. Nếu như tôi có thể nhìn thấy chuyện xưa ở trong kính thật, lúc xưa hắn là đứa nhỏ đi theo mẫu thân, theo lời ma ma quét nhà ở núi Đan Huyệt thì mẫu thân đã từng nhặt được nhiều người, chình là Thiên đế bây giờ chứ không phải Long tam thái tử của Đông Hải, trong chuyện này thật là nan giải.
Tôi có lòng muốn điều tra rõ ràng, chỉ vào trong điện mà nói khẽ “Hắn ngủ ngon không? Ngay cả Vương Phi hắn cũng không nhận ra, bệnh đã nặng hơn rồi.”
Trong mắt Bích Dao đầy lệ “Ly Quang ca ca và Thanh Loan tỷ tỷ đều không phải là người ngoài, Bích Dao cầu xin hai vị đừng nói chuyện này ra ngoài. Nếu như truyền ra ngoài, sau này làm sao Tam ca làm người được?”
Người phàm thường nói “Việc xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài” cũng thật đúng! Đông Hải Long vương chắc chắn sẽ xấu mặt. Tôi và Ly Quang liếc nhìn nhau rồi nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Mặc dù tính tình Nhạc Kha có hơi kỳ cục, dễ quên, nếu không thể làm người yêu thì làm huynh đệ cũng tốt.
Tôi có lòng muốn hỏi rõ, trầm ngâm nói “Tật xấu này của Tam thái tử này là bị từ nhỏ, càng lớn càng nặng thêm phải không?”
Bích Dao tập trung suy nghĩ một lúc, chậm rãi nói “Theo lời mẫu phi nói, Tam ca từ nhỏ đã có tật xấu hồ đồ này, chỉ là về sau thì khá hơn, chỉ quên một số chuyện nhưng vẫn nhận ra người trong nhà. Có điều, không biết vì sao lại hồ đồ trở lại? Từ lúc ta sinh ra tới nay chưa từng thấy Tam ca như vậy.”
Nhạc Kha là con thứ ba của Đông Hải Long vương, sau hắn còn có sáu đệ đệ và bốn muội muội, Bích Dao chính là muội muội kế hắn, nếu nói là chưa từng thấy bộ dáng hồ đồ như vậy của hắn thì cũng có thể tin.
Trong lòng tôi càng thêm buồn bực tiếc hận, nhìn Ly Quang lại nghĩ tới hai vị công chúa xinh đẹp muội muội của hắn. Lần trước trong tiệc rượu ở cung Thủy Tinh, nghe nói thủ lĩnh giao tộc rất muốn kết một mối hôn nhân với Đông Hải long vương, trùng hợp là hai vị muội muội của Ly Quang cũng có tình ý với Nhạc Kha. Bây giờ Ly Quang biết được việc này, nói không chừng mối nhân duyên này sẽ chẳng tới đầu.
Ly Quang ngồi yên trong chốc lát, thấy tôi vẫn mạnh khỏe không có việc gì thì cáo từ rời khỏi, chỉ còn tôi với Bích Dao ở đây chờ đợi.
Theo lời của Long Vương phi, lần này Nhạc Kha hồ đồ không giống như hồi còn bé, lúc đó lúc hồ đồ lúc sáng suốt. Nhưng kỳ lạ là lúc tôi ở bên cạnh hắn, hắn chỉ nhận ra tôi, gọi tôi là “tỷ tỷ”, ngay cả đám Bích Dao và Long vương phi cũng không nhận ra.
Trải qua sự dằn vặt, ngay cả tôi cũng khó hiểu được việc kỳ quặc này. Đại đa số thời gian tôi ở trong điện trông nom hắn. Ngày hôm đo hắn tỉnh táo, tỉnh dậy ở trên giường, thấy tôi chống cằm ngủ gật, đem cái chăn nhỏ trên giường choàng lên người tôi.
Tôi mở mắt ra, thấy hắn nghe lời đáng yêu như vậy, một nam nhi cao bảy thước lại giống như một đứa trẻ, nhìn tôi chăm chú “Tỷ tỷ, ta không muốn ở đây đâu.”
Tôi nghẹn cười, chỉ cảm thấy vẻ mặt này của hắn có chút giống với vẻ làm nũng của Cửu Ly, vươn tay ra nhéo mũi hắn một cái, chỉ nghe một tiếng ho khan ngoài cửa, quay đầu nhìn thì thấy Đông Hải Long vương phi đang đứng ở cửa, mắt hoe đỏ, ngơ ngác nhìn tôi.
Nhạc Kha kéo chặt tay tôi, vẻ mặt đề phòng.
Vẻ mặt Vương Phi xấu hổ, nói một cách bất đắc dĩ “Loan cô nương, ta có chuyện muốn nói với cô.”
Tôi trấn ăn hắn một lúc, cũng đảm bảo là sẽ nhanh chóng trở lại, hắn mới buông tay ra, tôi đi theo Đông Hải vương phi đến một cung điện vô cùng vắng vẻ.
Dạ Minh châu trong điện tỏa ánh châu quang êm dịu. Tôi thầm suy đoán, đây có thể là tẩm cung của Vương phi, bà khoát tay, bảo một đám tùy tùng bên cạnh lui xuống, nước mắt không ngừng rơi, kéo chặt tay tôi, kéo tôi ngồi xuống trên một cái sập, một câu cũng không nói.
Tôi chưa từng thân thiết với người nào như vậy, lại là một người phụ nữ ngồi khóc sướt mướt, không cần biết vì sao bà khóc, nhưng mà bộ dáng như vậy thì nếu tôi đoán không lầm, chắc chắn là muốn nhờ tôi, tôi muốn tránh khỏi, lại nghĩ tới chút giao tình với huynh muội Nhạc Kha, thất lễ với người khác cũng không tốt, đành kiên nhẫn ngồi chờ.
Vương Phi khóc đủ rồi mới kéo tay tôi, đánh giá tôi một chút, lại hỏi chuyện trong nhà của tôi. Mặc dù trước nay tôi không quen biết bà, nhưng bà đối với tôi rất thân thiện, nên tôi cũng làm một bộ dáng khiêm tốn.
Tôi vốn đơn độc một thân một mình, chuyện này cũng không có gì bí mật nên nói “Phụ mẫu của Thanh Loan đều mất, có một người dì, cũng được cho là người thân.”
Bà rơi mấy giọt lệ, kéo tay tôi tới ôm vào lòng một cách ấm áp. Có thể là gần vạn năm nay tôi vốn lẻ loi hiu quạnh, trong giây lát được người khác đối xử nhiệt tình như vậy, trong thời gian ngắn không thể chống đỡ được, dùng sức thoát khỏi tay bà, lui về sau hai bước, thản nhiên nói “Vương phi có việc gì mời nói.”
Bà cầm nước mắt, vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh mình, nghiêm mặt nói “Loan cô nương, cô ngồi lại đây, bản cung kể chuyện xưa cho cô nghe.”
Tôi thật sự bị sự nhiệt tình của bà làm cho sợ, đề phòng nhìn, cửa điện đang mở, nếu có tình huống không ổn cũng dễ đào thoát, đành phải chậm rãi đi tới, ngồi bên cạnh bà.
Bà bình tĩnh lại, chậm rãi nói “Nói ra cũng không sợ cô chê cười. Hơn bốn vạn năm nghìn năm trước, bản cung sinh lão đại và lão Nhị, lúc đó Long Vương đang tuổi còn trẻ, cũng không biết hắn tìm ở đâu được hai vị Ngư tinh xinh đẹp, cả ngày ở cùng với các nàng, hoàn toàn không đặt ta và hai vị long tử trong lòng. Ta vô cùng ghen ghét, có một ngày, thừa dịp hắn xuất cung đi làm mưa, sai người tới bắt, giết chết hai con yêu nghiệt này, thấy hai ả hiện nguyên thân là cá chép vây hồng thì rửa để nấu canh, rồi làm cá kho tàu, chờ Long Vương trở về dùng bữa cùng.”
Tôi vụng trộm nhìn thần sắc của bà, trong lòng hồi hộp, thầm nghĩ không tốt, chẳng lẽ Long vương phi muốn giết tôi nên mới nói vậy? Tôi lập tức tập trung đề phòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]