Chương trước
Chương sau
Tôi ôm Cửu Ly trong lòng, nâng nó lên ngang mắt mà nhìn rồi thình lình đưa tay đập vào trán nó một cái “Không phải ngươi đã thành hình người rồi sao? Sao còn làm ra vẻ tiểu thú vậy hả?”

Nguyệt Lão ngồi bên đau lòng “Ôi” một tiếng, gấp đến nổi nhếch râu lên mà nói “Tiên tử nhẹ tay thôi. Nhẹ tay, đứa nhỏ này cũng không nghịch ngợm gì, chỉ làm rối dây tơ hồng một chút thôi, không cần phải đánh mạnh như vậy.”

Cửu Ly tội nghiệp nhìn tôi, trong lòng tôi lại mềm nhũn, lại xoa xoa đầu nó rồi chỉ vào nó mà nói “Nếu còn không hóa thành hình người thì ta mặc kệ ngươi luôn.”

Trước mắt chớp sáng, Cửu Ly hóa thành một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, cúi đầu không nói gì, hai trăm năm không gặp nó đã trưởng thành nhiều.

Nguyệt Lão đi vòng quanh nó nhìn nhìn rồi vẻ mặt có chút tức giận “Này tiểu hồ kia, từ lúc ta cứu ngươi về ngươi cứ làm ra vẻ một con thú nhỏ, thì ra là lừa lão phu sao?”

Cửu Ly rụt bả vai nấp sau lưng tôi. Tôi chặn Nguyệt Lão lại, kéo váy bước tới chỉ vào tơ hồng trên chân “Tiểu tiên đạo pháp thấp kém, giới luận của trời biết cũng ít, nhưng tốt xấu gì cũng là một địa tiên, chưa bao giờ nghe nói tiên nhân phải buộc tơ hồng vào chân. Nguyệt Lão ngài xem, tơ hồng này nên xử lý làm sao đây?”

Nguyệt Lão bị tôi ép hỏi như vậy đương nhiên tha cho Cửu Ly, lùi về sau hai bước, vuốt râu mà nói “Sợi nhân duyên nếu đã buộc thì không nên gỡ xuống. Lão phu thấy Long tam thái tử nhân phẩm cũng tốt, hay là tiên tử thuận theo thiên ý…”

Tôi lập tức rút ra một cọng lông vũ, chém tơi bời vào đám hoa cỏ phía trước, Nguyệt Lão đau lòng đến nỗi nhăn mặt dúm dó, liên tục nói “Tiên tử bớt giận, tiên tử bớt giận. Việc này là do lão phu không suy nghĩ cẩn thận…”

Phía sau vang lên một giọng nói lười biếng “Nguyệt Lão, tơ hồng này cũng là do năm đó bổn vương tâm huyết dâng trào, thôi hãy gỡ ra cho nàng ấy đi.”

Quay đầu lại nhìn thì không biết thái tử điện hạ đến lúc nào, làm ra vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra. Trong lòng tôi buồn bực, không muốn để hắn được như ý nên lại buông váy xuống, cười lạnh nói “Tơ hồng này tiểu tiên không muốn gỡ ra.”

Sắc mặt của hắn lập tức trở nên khó coi.

Trong lòng tôi vui vẻ, thầm tính toán tới một nơi nào đó mượn một thanh bảo kiếm rồi lén cắt dây tơ hồng này mà không để hắn biết.

Điện hạ ĐỒng Sa đứng bên cạnh kéo kéo tay áo của tôi, tôi không thèm để ý, kéo tay Cửu Ly đi qua thái tử điện hạ rồi bước ra ngoài, bên tai nghe thấy một giọng nói nhàn nhạt “Nàng thật muốn gả cho con rồng ngốc kia sao?”

Tôi ngừng lại, nhìn hắn cười khiêu khích “Đây chẳng phải là ý của thái tử điện hạ sao?”

Hình như hắn có chút bực bội “Lúc đó bổn vương chưa biết nàng, chẳng qua chỉ là đùa một chút, lại nghe phụ vương nói thế nên thấy để hai đứa trẻ đánh nhau hợp thành một mối nhân duyên buồn cười…”

Trong đầu tôi nhớ lại, trong lòng không phải không bi phẫn nghĩ tới từng chuyện từ lúc quen biết Nhạc Kha, cũng không biết có phải là tác dụng của tơ hồng này không mà tôi thật sự động tâm với hắn.

Vẻ mặt thái tử đột nhiên xám như tro, cắn chặt môi một lúc vẫn thốt ra “Nàng không biết là trong lòng ta có nàng sao?”

Trong đầu tôi ầm một tiếng, quả nhiên tính tình của thái tử điện hạ và Đan Y không hợp nhau. Phản ứng đầu tiên của tôi là nghĩ đến chuyện nếu gì biết việc này có giận đến ngất đi không? Việc vui mà Điểu tộc trông mong suốt mấy vạn năm nay, vốn cứ nghĩ là do ông trời tác thành, kết quả cũng chỉ là một trò đùa sao?

Điện hạ Đồng Sa trợn tròn hai mắt mà nói “Ca ca, huynh ăn nói hàm hồ gì vậy? Thủ lĩnh Điểu tộc còn đang ở ngay trong cung. Sáng nay phụ vương gọi huynh tới không phải để bàn chuyện đón dâu sao? Để tẩu tử nghe được nàng ấy sẽ đau lòng lắm.”

Thái tử điện hạ đứng trước mắt tôi, ném ra một câu rồi không còn thấy bóng dáng của hắn nữa.

Hắn nói “Nàng ta đau lòng hay không thì liên quan gì đến ta?”

Tôi và điện hạ ĐỒng Sa nhìn nhau, Đan y đau lòng hay không không liên quan với hắn chẳng lẽ liên quan tới hai người chúng tôi?

Cửu Ly ngồi trên núi đá trong phủ Nguyệt Lão, đầu cúi thật thấp, lúc sau mới nói “Tỷ tỷ, nữ nhân thật là đáng sợ!”

Tôi bị câu nói không đầu không đuôi của nó làm cho ôm bụng lăn lộn cười.

Nguyệt Lão bị tôi phá nhiều hoa cỏ nên đang đau lòng cứu chữa, điện hạ Đồng Sa thì bị câu nói kia của Thái tử điện hạ làm cho sợ hãi lo lắng, đã sớm chạy theo thái tử điện hạ. Mấy người rảnh rỗi kia đi mất, tôi kéo Cửu Ly tới bờ tường của phủ Nguyệt Lão để nói về những chuyện sau khi tôi và nó chia tay.

Đứa nhỏ Cửu Ly này trước nay vẫn rất hoạt bát, vậy mà mới hai trăm năm không gặp đã trở nên lặng lẽ ít nói thành bộ dáng bây giờ. Tôi thăm dò mấy lần nó mới nói với tôi về chuyện đó.

Tôi lau nước mắt, đùa với nó “A… Cửu Ly nói cho tỷ tỷ nghe xem, nữ nhân ở đâu đáng sợ?”

Nó đứng trên đỉnh núi đá mà nhìn xung quanh, thấy trong phủ Nguyệt Lão không có tiên nga nào mà toàn là mấy tiểu đồng tử xấp xỉ tuổi nó. Lúc lâu sau nó mới bước tới níu chặt tay tôi “Tỷ tỷ, lúc trước đệ có giấu tỷ một việc, tỷ có giận đệ không?”

Tôi vỗ vỗ đầu nó, nhỏ giọng nói “Cũng phải xem xem việc ấy có thể tha thứ hay không. Nếu đệ có nỗi khổ riêng thì đương nhiên có thể tha thứ rồi.”

Nó do dự một lát, cuối cùng nói “Lúc đệ rời khỏi núi Nữ Sàng, lúc đó đệ rất nóng nảy, đi được một lúc mới suy nghĩ lại, tỷ tỷ chắc chắn là muốn đệ trốn khỏi đại họa nên mới khích đệ bỏ đi. Đáng tiếc là lúc đệ muốn trở về cũng bị Tử Hồ kia dùng phép làm cho cả người không còn sức lực. Nàng…. Nàng còn dựa vào người đệ… sống chết đòi làm phu nhân của đệ….”

Bộ dáng của Cửu Ly đúng là có một chút quyến rũ. Không, Cửu vĩ hồ chính là có khả năng quyến rũ lòng người, mặc dù lúc này Cửu Ly mới chỉ là một thiếu niên nhưng tròng mắt đỏ như rượu đó nhìn tôi cũng làm tôi choáng váng một chút.

Nhưng Tử Hồ lại dọa một đứa trẻ như vậy thì thật không nên chút nào.

Tôi rờ đầu Cửu Ly, tức giận nói “Tử Hồ này đừng lọt vào tay tỷ, nếu lọt vào tay tỷ xem tỷ trút giận cho đệ thế nào.”

Nó thấy tôi không trách tội nhưng vẫn cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói “Năm đó đệ rời khỏi Thanh Khâu, cũng là một chuyện bất đắc dĩ.”

Tôi kinh ngạc nhìn nó, trước nay tôi vẫn nghĩ là do mình lừa gạt dụ dỗ nó theo mình, thì ra là con hồ ly nho nhỏ này cũng có chuyện bất đắc dĩ.

Nó nói “Phụ vương của đệ chính là quốc chủ Thanh Khâu, đệ và ca ca do mẫu hậu sinh ra. Ai ngờ phụ vương lại thích người đàn bà kia, ả lừa phụ vương giết mẫu hậu, ả muốn leo lên vị trí quốc mẫu, ca ca đau lòng, đêm hôm đó dẫn đệ chạy ra khỏi cung, bảo đệ cứ chạy đi đừng quay đầu lại. Ca ca cầm một bảo kiếm, ánh sáng chiếu rọi bốn phía, huynh ấy nói muốn giết phụ vương và tiện nhân kia để báo thù cho mẫu hậu…”

Thân thể nho nhỏ đứng bên cạnh tôi căng thẳng tới mức run rẩy, trong lòng tôi có chút tư vị không nói nên lời, thì ra đứa nhỏ mà tôi vẫn nghĩ là ngây thơ không biết gì lại có nhiều chuyện đau lòng như vậy.

Ai lại chẳng có nỗi khổ không thể nói với người ngoài.

Tôi đưa tay nắm lấy tay nó, thiếu niên trong lòng khóc nức nở, nước mắt kiềm nén rất lâu cuối cùng hỏ xuống “Đêm hôm đó đệ quay đầu nhìn, thấy Vương cung chìm trong biển lửa hừng hực, không biết ca ca có giết được tiện nhân kia không hay ca ca đã bị phụ vương giết chết mất rồi? Phụ vương đối với đệ tốt nhưng mẫu hậu lại yêu thương đệ hơn. Trong lòng đệ mâu thuẫn nhưng không thể hóa thành hình người, vẻ mặt của ca ca lúc đó rất đáng sợ nhưng huynh ấy lại muốn đệ chạy đi, càng xa càng tốt… đệ ở trong rừng nhịn đói ba ngày thì gặp được tỷ…”

Tôi tự giễu nói “Cho nên đệ mới bị ta dùng con chim trĩ quay kia lừa tới núi Đan Huyệt?”

Cửu Ly lau lau nước mắt vào áo tôi, rầu rĩ nói “Lúc ấy đệ chỉ muốn mau chóng rời khỏi Thanh Khâu… nhưng ở với tỷ nhiều năm như vậy rồi vẫn thấy tỷ là tốt nhất.”

Thiếu niên đưa hai tay ôm chặt lấy tôi. Trong lòng tôi đau xót, mặc dù tư thế này có chút không ổn nhưng có thể là do nó vẫn còn đau lòng nên tôi cũng không đành lòng đẩy nó ra nên chỉ vỗ vỗ vào lưng nó, mong là có thể an ủi nó một chút.

Lại nghĩ tới chuyện Tử Hồ, cũng không biết con hồ tinh kia dọa nó như thế nào mà làm nó thất hồn lạc phách như vậy. Trong lòng tôi tò mò, bèn hỏi “Tử Hồ này làm gì đệ thế?”

Cửu Ly vùng ra khỏi tay tôi, mặt đỏ đến bốc cháy “Nàng… nàng cứ nhào vào người đệ…”

Tuy tôi có lòng muốn an ủi nó nhưng nghe vậy thì thấy mừng thầm, thấy nó khó chịu như vậy thì nghĩ nó đã bị tôi làm cho u mê nên không biết chuyện tình yêu nam nữ, mới bị hù thành như vậy. Tôi lại vỗ đầu nó mà nói “Vậy sao đệ lại lên đây với Nguyệt Lão thế?”

Cửu Ly đỏ mắt, đáp “Lúc đó đệ muốn thoát khỏi Tử hồ và thỏ tinh, lúc quay lại núi Nữ Sàng thì thấy căn nhà nhỏ kia đã sập, trong lòng đệ lo lắng sợ hãi, tìm tỷ mãi mà không thấy bóng dáng. Có một đêm đệ ngủ gật trên tàn cây thì thấy Tử HỒ và thỏ tinh kia quay về, vì thế đệ vội chạy tới trần gian, trốn trong một ngôi đền Nguyệt Lão, không ngờ Tử HỒ kia lại to gan như vậy, đuổi tới đó, may mà ngày đó Nguyệt Lão xuống trần gian, gặp đệ đang hóa ra chân thân, đau đớn năn nỉ nên mới dẫn đệ lên Thiên đình.”

Tôi lại chỉ vào đống chỉ rối ở trong ngôi đình xa xa kia “Còn việc đó là thế nào?”

Cửu Ly xấu hổ nói “Ông lão này rất cổ hũ. Đệ chỉ muốn tránh né Tử Hồ, cũng muốn xuống hạ giới tìm tỷ nhưng ông ấy lại ôm đệ lên Thiên Đình, mấy lần hạ giới cũng không mang theo đệ… nhưng bây giờ tốt rồi.” NÓ mỉm cười “Nếu tỷ tỷ ở Thiên Đình thì Cửu Ly đương nhiên sẽ không hạ giới làm gì nữa.”

Mặc dù tôi gật đầu đồng ý với nó nhưng trong lòng hiểu rõ, ở tại Thiên đình này chỉ là bất đắc dĩ, nếu có thể rời khỏi nơi này tôi chắc chắn sẽ đồng ý đi ngay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.