Chương trước
Chương sau
Ngày thứ hai, lúc bổn tiên vẫn còn đang trong giấc mộng thì đã bị Phương Trọng lay tỉnh:“Điện hạ, mau tỉnh dậy, đám người cầu thân đã đạp nát cửa điện Thất Diệp Đường.”

Ta trở mình tiếp tục ngủ: “Cửa điện bị đạp nát thì đi tìm thợ sửa lại, liên quan gì đến ta chứ?”

“Tỷ tỷ, thừa dịp Tu La Vương đang bận ứng phó với đám thần tử đến cầu thân, đệ và tỷ trốn đi?” Đây rõ ràng là giọng nói mang theo tiếng cười vui vẻ của Cửu Ly. Bổn tiên mở hai mắt ra, trên đỉnh đầu là một đôi mắt màurượu đỏ sáng quắc, bị Phương Trọng kéo xuống dưới: “Quốc chủ Thanh Khâuvẫn nên ngoan ngoãn yên ổn một lúc đi! Đừng để Vương thượng biết sẽ lạibiến ngài thành con thú nhỏ lông xù…” Trong giọng nói hàm chứa ý cười.

Nói chung là mấy ngày gần đây Cửu Ly chịu không ít khổ sở dưới tay phụthân, khiến cho đám người Phương Trọng nổi lên ý chọc ghẹo khinh thường.

Ta đau đầu xoa xoa thái dương: “Hai người yên lặng đi…” Cửu Ly lại quayđầu tươi cười, đôi mắt màu rượu làm say lòng người: “Tỷ tỷ yên tâm, Tiểu Ly sẽ không đánh nhau với Phương nữ quan.” Dứt lời thì cười nhạt nhìnvề phía Phương Trọng.

Phương Trọng ấp úng nói: “Đương… đương nhiên sẽ không đánh nhau….”

Ta thầm cười trộm trong lòng, tu vi của Phương Trọng cũng xem như khá cao, có lẽ là do ở trong thành Tu La quá lâu, đã quen gặp những nam nhân lỗmãng da dẻ ngăm đen, mà nay lại bị một nụ cười nhạt của Tiểu Ly mê hoặctâm thần, ngay cả nói cũng không còn trôi chảy như trước.

Cửu Lynhẹ giọng uyển chuyển nói: “Vậy mời Phương nữ quan đến Thất Diệp Đườngtrước để hầu hạ vương của cô, nơi này đã có Hồng Oanh hầu hạ rồi.” Tachưa từng nghe nó nói nhỏ nhẹ dịu dàng như thế, ta quay đầu nhìn xungquanh, trong điện ngoại trừ hai người bọn họ thì nào có bóng dáng HồngOanh?

Phương Trọng cũng không phản bác, cười ngây ngô rồi gật gật đầu, thi lễ với nó rồi quay đầu đi về hướng Thất Diệp Đường.

Ta nhìn trân trối đến độ không thể nói nên lời, chỉ về phía bóng dáng nàng ta đang đi xa mà lắp bắp nói: “Nàng… nàng bị sao vậy? Cả tộc Tu La,ngoài phụ thân ra cũng chưa từng có người khiến cho nàng ấy nghe lời đến vậy.”

Đôi mắt Cửu Ly ẩn chứa ý cười, thì thào tự nói: “Thì ra thứ cô cô dạy cũng không phải hoàn toàn không có tác dụng!”

Lúc này ta mới hiểu được nguyên do, đánh một quyền vào ngực nó: “Tộc Cửu Vĩ Hồ giỏi về mị hoặc, hôm nay tỷ mới hiểu được.”

Trước Thất Diệp Đường, thị vệ trông thấy bổn tiên thì ánh mắt trở nên quáidị. Ta thúc thúc cánh tay Cửu Ly: “Tiểu Ly, hôm nay thật là kỳ lạ, trênngười tỷ tỷ có chỗ nào không ổn sao?”

Cửu Ly cúi đầu, liếc nhìnphía trước mỉm cười: “Mấy vị thị vệ đó tu vi khá cao, nhìn ra sắc mặt tỷ tỷ hôm nay ửng sắc đào hoa, mặt mày hồng hào, nhân duyên đến cả tá…”

Ta đưa tay dùng sức gõ lên trán nó: “Cái gì gọi là nhân duyên đến cả tá?”

Nó chỉ chỉ vào Thất Diệp Đường, càng đến gần càng nghe rõ tiếng ồn ào bêntrong, đợi đến lúc ta đẩy hai cánh cửa điện nặng trịch của Thất DiệpĐường ra thì không khỏi ngẩn người. Trong điện chen chúc không dưới trăm người, may mà khoảng không trong điện rộng rãi, bình thường thảo luậnchính sự cùng lắm không quá mười người, hôm nay liếc nhìn cũng có chútchật chội.

Thấy ta đứng ở cửa thì tiếng ồn ào trong điện lập tứcgiảm xuống vài phần, phụ thân ttay chống y trán ngồi trên vương tọa, xem ra người đang rất đau đầu. Ta cũng không biết chuyện gì có thể khiến Tu La phụ thân nhíu mày. Khi thấy ta đứng ở cửa thì hai mắt phụ thân tỏasáng, vẫy tay gọi ta: “Loan nhi, lại đây.”

Ta và Cửu Ly cùng nhau đi đến, trong lòng thấp thỏm không yên, chỉ sợ người không vui, vạnkhông ngờ tới người thế nhưng lại giống như gặp được cứu tinh, đợi khita lướt qua đám đông đến đứng trước mặt người liền bị người kéo tay ngồi xuống vương tọa: ” Tộc Tu La ta từ trước đến nay phong tục cởi mở, việc hôn nhân chung quy vẫn cần hai bên lưỡng tình tương duyệt, hôm nay cáckhanh đến cầu thân, thật khiến bổn vương hết sức phiền não. Không bằngcác khanh nghe ý kiến của công chúa?”

Bổn tiên không khỏi kinh hoảng, thì ra lời của Phương Trọng không phải giả.

Lúc trước bên cạnh bổn tiên chẳng nở nổi một đóa hoa đào nào, ai ngờ chỉhơn bốn trăm năm, hoa đào thế nhưng đã nở khắp điện, tướng lĩnh đến cầuhôn đạp nát cửa điện này. Tuy rằng mấy người này không hợp ý ta nhưngtrước ánh mắt tha thiết chờ đợi của cả điện thì câu nói cự tuyệt của tađành nghẹn nơi cổ họng. Ta kéo kéo tay áo Tu La phụ thân, ghé vào bêntai người, thấp giọng thì thầm: “Phụ thân, Loan nhi không nhìn trúng aihết, có thể cự tuyệt tất cả không?”

Phụ thân cũng cắn răng thấpgiọng bên tai ta: “Toàn bộ bên dưới đều là văn thần võ tướng, nếu conđắc tội với tất cả bọn họ thì chẳng phải phụ thân thật sự trở thành côgia quả nhân (người cô độc) rồi hay sao?”

Ta cũng đau đầu nhìnngười, dáng vẻ ước chừng khó xử giống người, chỉ trách Tu La phụ thânkhông sinh cho ta thêm trăm vị tỷ muội, vừa đủ phân cho mấy vị ở đây một người xứng đôi.

Chúng thần bên dưới không thấy ta trả lời thìbắt đầu nghị luận ồn ào huyên náo cả lên, ngay cả vị Thôi Phục thúc thúc xưa nay ổn trọng cũng dẫn theo con trai của mình đứng trước mọi ngườinói: “Vương thượng sinh được công chúa có nhan sắc mỹ mạo, các vị huynhđệ đều muốn lấy công chúa làm con dâu, nếu công chúa thật sự khó quyếtđịnh,chi bằng Vương thượng mở võ đài tỷ thí, người đứng nhất sẽ sánh đôi cùng công chúa.”

Từ trước đến nay lúc nam nhi Tu La có chuyệnkhó quyết định thì thường tỷ thí tu vi, ai mạnh sẽ được. Nhưng đây làchuyện duyên phận—Ta nhíu mày phản bác: “Phụ thân, nữ nhi không phải làbáu vật!” Người đừng có nhất thời kích động mà nghe theo lời Thôi Phụcthúc thúc, xem ta như phần thưởng dâng ra cho kẻ thắng cuộc!

Nhưng phụ thân trước giờ luôn nhạy bén minh mẫn hôm nay lại có vẻ hồ đồ,gương mặt rạng rỡ ý cười, giống như chủ ý của Thôi Phục thúc thúc rấttuyệt diệu vậy, cười nói: “Lời của Thôi khanh rất đúng! Loan nhi là TuLa công chúa, Tu La phò mã đương nhiên phải cẩn thận lựa chọn, tất nhiên phải chọn người dũng mãnh khỏe mạnh nhất mới đúng.”

Phía dướimọi người đều lên tiếng phản ứng, nam nhi trẻ tuổi thì xắn tay áo lên,quần chúng tinh thần xúc động, ở một góc khuất trong điện, Hùng Lực cười vui vẻ ấm áp, cách một bức tường người, cuối cùng ta cũng thấy được nụcười mang theo vài phần thâm ý của hắn, nhưng trong khoảng thời gianngắn trong điện lại rất ồn ào khiến ta khó mà tìm tòi nghiên cứu kĩ.

Ta nắm chặt tay phụ thân, dùng sức lay động hai cái, cúi đầu phản bác:“Phụ thân, người không thể để Loan nhi gả cho nam tử lỗ mãng…chỉ biếtđánh nhau…”

Phụ thân trừng mắt hổ: “Cha con là một nam tử lỗ mãng chỉ biết đánh nhau thôi sao?” Giọng nói của người tuy nhỏ, chúng thầnbên dưới nghe không rõ, nhưng uy nghiêm không hề giảm.

Bổn tiênnản lòng, bị khí thế vương giả lẫm liệt của người làm chấn động, ngậpngừng: “Phụ thân đương nhiên không phải… Nhưng cả tộc Tu La, sợ là không tìm được một nam nhi giống như phụ thân.”

Phụ thân cười sảngkhoái, vỗ vỗ lưng ta như thể trấn an: “Loan nhi đừng khinh thường namnhi tộc ta, nam nhi tộc Tu La ai cũng dũng kiện mẫn đạt, giống như phụthân thì chỗ nào cũng có, con không cần lo lắng, phụ thân nhất định thay con chọn một vị hiền tế tốt.” Ánh mắt như có như không lướt nhìn vềphía Hùng Lực đang đứng, lại căn dặn chúng thần: “Việc này giao cho Thôi Phục an bài, phàm là nam nhi chưa thành thân trong thành Tu La, ngườicó ý với công chúa đều có thể tham gia trận tỷ thí này, hai ngày sau bắt đầu!”

Ta méo mặt, hai ngày này vừa vặn là ngày Nhạc Kha định đi đến U Minh giới.

Nhưng phía dưới mọi người đều tán dương khen ngợi, gương mặt tràn đầy ý cườilui ra, những nam nhi trẻ tuổi thì cười rạng rỡ nhìn bổn tiên, thậtkhiến cho bổn tiên không khỏi run rẩy cả người.

Chỉ qua một ngày, tin tức Tu La phụ thân mở đài tuyển chọn hiền tế đã lan khắp thành TuLa, ngay cả Cửu Ly sau khi đi dạo một vòng quanh thành trở về cũng liếcmắt lo lắng nhìn ta từ trên xuống dưới: “Tỷ tỷ, dáng bộ của tỷ như vậy,nếu ở Thanh Khâu thì cũng chỉ là nhan sắc tầm thường, sao có thể khiếncho nam nhi trong thành điên cuồng như vậy?”

Bổn tiên cũng trămmối suy nghĩ không thể giải thích được bảo: “Nhan sắc nữ nhi tộc Tu Lacũng không kém, khỏe mạnh, cao ráo xinh đẹp…” Thật khiến ta sầu khổ mà!

Mắt thấy ngày thứ hai sẽ mở màn tỷ thí, ta trăn trở muốn cầu xin phụ thânhồi tâm chuyển ý xóa bỏ cuộc tỷ thí này, lúc nửa đêm ta liền ra khỏithiên điện, đứng trước cửa Tư Hoàng Điện nhìn vào nội điện đang tỏa sáng ánh châu quang, đương muốn đẩy cửa bước vào thì nghe một tiếng động rất lớn từ bên trong phát ra, Tu La phụ thân tức giận mắng: “Giả nhân giảnghĩa vô sỉ!” nên ta vội vàng rút tay về, bên tai có tiếng nữ tử khócnức nở.

Từ trước đến nay phụ thân không gần nữ sắc, hơn nửa đêmtrong điện lại truyền ra tiếng khóc của nữ nhi khiến cho người ta nghingờ. Lúc ta đang phân vân khó xử thì phụ thân nói: “Loan nhi, đã đến đây sao không chịu vào?”

Ta đẩy cửa điện, ló đầu vào liếc mắt thămdò trước, chiếc bàn phụ thân thường ngồi phê duyệt công văn đã vỡ nát,một đống mảnh gỗ đàn hương nát vụn trên mặt đất, một bóng người nhỏ bérun rẩy cúi đầu khóc nức nở nghẹn ngào khó mà tả xiết đang quỳ dưới đất. Ta bước nhanh vào trong điện, thuận tiện cúi đầu liếc nhìn người đangquỳ: “Phụ thân, Hồng Oanh làm sai chỗ nào lại khiến cho người tức giậnnhư vậy?”

Phụ thân nắm chặt tay đưa lên môi ho khan hai tiếng, trên mặt hiện lên chút lúng túng: “Không…không…”

Nhưng Hồng Oanh vẫn cúi đầu, khóc bi thương: “Điện hạ hiểu lầm rồi, không phải Tu La vương vì nô tỳ mà tức giận!”

Hai người cùng đồng thanh phủ nhận, thật khiến bổn tiên chẳng thể nào tìmhiểu sâu được, ngồi xuống chỗ bên cạnh phụ thân, lại thấy mắt Hồng Oanhngân ngấn lệ, dung nhan không sửa sang bèn lắc lắc cánh tay phụ thân năn nỉ: “Hồng Oanh khóc thương tâm như vậy, hay là bảo nàng lui xuống chỉnh trang lại một lượt đi?”

Phụ thân gật đầu, Hồng Oanh liền luibước. Nhưng bổn tiên thấy, hôm nay trong lòng phụ thân dường như cóchuyện gì đó, ngồi cùng bổn tiên ước chừng một chung trà nhưng lại chẳng nói lời nào. Ta lắc lắc cánh tay người: “Phụ thân đang có chuyện phiềnlòng sao?”

Người thoáng trầm ngâm: “Loan nhi, ngoại tổ mẫu của con…”

Ngoại tổ mẫu chính là thủ lĩnh Điểu Tộc đời trước, toàn bộ tiên giới đềutruyền rằng bà rất yêu thương mẫu thân, nhưng ở bên ngoài dì lại rất cóthanh danh, mặc dù ngoại tổ mẫu đã chết, nhưng dì lại ép mẫu thân tagánh trên mình ác danh tức chết mẫu thân mình, vì ngoại tổ mẫu mà lên án mẫu thân ta.

“Ngoại tổ mẫu như thế nào?” Ta khó hiểu, trong đầuđầy sương mờ mịt, sau khi Hồng Oanh bị thương tỉnh lại thì tính tìnhbiến đổi rất nhiều, mấy lần muốn nói lại thôi, hôm nay ở Tư Hoàng Điệnlại khiến Tu La phụ thân giận dữ, chẳng lẽ có liên quan đến ngoại tổmẫu?

“Phụ thân, chẳng lẽ ngoại tổ mẫu chưa chết?” Tu La phụ thânbuồn cười vỗ vỗ đầu ta: “Con, đứa nhỏ này nghĩ cái gì thế? Ngoại tổ mẫucủa con mất đi chính là chuyện lớn của Tiên giới, đâu dễ dàng lừa gạt?”

“Vậy chuyện ngoại tổ mẫu mất có ẩn tình khác? Chẳng lẽ bị dì…” Chợt nhớ lúc ở Thiên giới ta đã nói lời có ác ý phỏng đoán châm chọc dì thì lúc ấy bàta kích động giận dữ, suýt chút nữa không khống chế được.

Phụthân cắt ngang lời ta: “Việc này chớ nói bậy! Ngày mai đã là ngày tỷ thí rồi, Loan nhi nghỉ ngơi cho tốt, đến lúc đó giữ vững tinh thần thay phụ thân chọn một chàng rể tốt.”

Nói được vài câu, ta liền bị Tu La phụ thân đuổi về thiên điện, chỉ qua một giấc mộng đã đến ngày tỷ thí.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.