Hắn thấp giọng thở dài: “Tiểu ngốc điểu, không phải ta muốn tranh với ĐồngSa, mà chính là hắn và những chiến tướng sau lưng hắn muốn tranh vớita!”
Có khác gì đâu chứ?
Hắn vuốt ve da thịt sau gáy ta,nhỏ giọng than: “Ta thân không có của cải, ngay đến thân thế cũng khôngrõ ràng, càng không có chiến công gì, mặc dù đứng đầu trong cuộc tỷ thítranh chức phò mã, nhưng bốn người còn lại kia, Hùng Lực Ma Lạc, ai cũng là con của trọng thần trong Tu La tộc, trên người có quan hàm chiếntích, đến Ninh Tàng người không có gì nổi bật kia cũng một sĩ tướng cóđịa vị trong tộc Tu La, người kém nhất, tiểu tử Cửu Ly này cũng là Thanh Khâu Quốc chủ, hôm đó ta thấy nó cầu hôn nàng, xin nàng gả cho nó,trong lòng cực kỳ không thoải mái.”
Ta thầm nói: Thì ra không chỉ mình ta bồn chồn bất an, sợ mất đi hắn, hóa ra hắn cũng có tâm trạnggiống vậy, lo được lo mất như thế? Lòng chợt mềm mại, lại áp sát vàolồng ngực hắn thêm một chút, kiên định nói: “Cho dù chàng là ai, bất kểcó công trạng chiến tích hay danh lợi quyền thế, ngoại trừ chàng ra, aita cũng không gả!” Bỗng nhớ đến phụ thân, người từ đầu chí cuối đều phản đối chuyện ta và Nhạc Kha, gian mày bất giác nhíu lại một chỗ: “Chỉ làphụ thân và Thiên tộc có mối hận cũ, sao có thể cho chàng và ta ở cùngnhau?”
Hắn khe khẽ nở nụ cười, như thể mọi chuyện đều nắm chắctrong tay: “Ngốc điểu, nàng hãy tin ta, mọi chuyện đều có ta! Bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-tinh-truong/2312266/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.