Trong lúc ta nửa tỉnh nửa mê, cảm nhận được có bàn tay to lớn mát lạnh xoađỉnh đầu ta, lo lắng nói: “ Vẫn còn sốt, đã mấy ngày trôi qua rồi chứ?”
Bên tai vẳng đến một giọng nữ nhẹ nhàng thấp giọng đáp: “Y tiên trong cungcũng đã nói, bệnh này của công chúa đến quá bất ngờ ồ ạt, chính bởi uuất trong lòng khó tan, lại thêm dầm mưa lớn trở về nên mới nguy hiểm.Chỉ là qua hai ngày thì sẽ tốt lên nhiều.”
Ta mơ mơ hồ hồ nhớlại, hôm đó rời khỏi Thiên giới, bị Thiên binh Thiên tướng canh giữThiên cung chặn lại, rất may khi ấy là ban đêm, Thiên giới canh phòngcũng không quá cẩn mật, dựa vào tu vi của ta, có thể đánh khắp Thiêngiới, vượt qua Thiên hà, lao vào màn mưa như trút trở về thành Tu La.
Nhìn thấy cổng thành cao rộng của thành Tu La, lòng ta rốt cuộc cũng thởphào nhẹ nhõm, trước mắt tối sầm liền mất đi tri giác, lúc tỉnh lại thìđã nằm trên giường lớn trong Tư Hoàng Điện, bên giường dường như cóngười túc trực chăm sóc, chỉ là lòng ta như tro tàn, cả người lại nóngvô cùng, thường xuyên mơ hồ ngủ mê man, cũng không nhớ rõ bản thân trởvề như thế nào.
Lại nằm trên giường mấy ngày, cuối cùng đã có lúc có thể tỉnh táo. Phụ thân mấy lần đến thăm, ta đều giả vờ ngủ. Hôm ấybị Nhạc Kha đưa đi, mặc dù đôi lúc nghĩ đến phụ thân ta cũng thấy áynáy, nhưng cũng chưa từng có suy nghĩ sẽ quay trở về thành Tu La. Hiệngiờ trở về trong tình trạng nhếch nhác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-tinh-truong/2312241/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.