Chương trước
Chương sau
Hối hận vì quen biết hắn?

Hối hận dẫn hắn đi tới thành San Hô mà người ngoài khó tìm thấy?

Nàng bị sự áy náy trong lòng và đoạn tình kia giết chết. Lúc tất cả nhữngngười còn sống sót trong tộc trốn vào mật thất thì nàng lại thừa dịploạn lạc mà trốn ra, cố ý phải đợi người kia. . . . . .

Nàng đếnchết cũng không dám tin, người có mối thù giết cha diệt tộc với nàngchính là người thiếu niên mà nàng từng yêu say đắm, đau khổ chờ đợi.

Hồng Ngạc của hắn, cuối cùng đã hóa thành bọt nước, tan biến trên mặt biển.

Nhưng hắn không thể quên, ngày đó lúc đi đến thành San Hô tiêu diệt tàn dưcủa Giao tộc, nhị ca từng hạ lệnh: “Tam đệ, đệ từng đi đến thành San Hô, lần này do đệ dẫn đường?”

Nhị ca, người từng nói với hắn câu ấy, không thể tha thứ được, hạ chỉ cấm y không được bước vào Thiên giới nửa bước, không bằng nói là hắn không thể tha thứ cho chính mình. Trên đờinày còn có một loại cảm xúc gọi là giận chó đánh mèo. Nhưng người ấy vui vẻ chịu đựng, cũng chưa từng có lời oán giận nào. Một khắc kia khi tựdo bước khỏi A Tỳ Đại Thành, mấy ngàn năm sau cũng chưa từng rời khỏi UMinh giới.

Hắn đứng trên đám mây cao cao, phóng tầm mắt nhìn khắp thiên hạ, lục giới ai cũng tôn kính hắn, lẽ ra nên vui sướng, nhưng màchỉ có bản thân hắn biết, trở lại Cần Đức Điện, ngồi trên ngai vàngThiên Đế, nội tâm của hắn có bao nhiêu hoảng loạn, có bao nhiêu trốngtrải.

Có tiểu tiên quan báo lại, mấy ngày gần đây Tu La Vương vàcháu gái Dự Diên đếnU Minh giới thăm bạn, cùng Nhân Thánh Đại Đế chơi cờ bên bờ sông Vong Xuyên, người ngồi cùng đúng là Lăng Xương, vị nhị cakia của hắn.

Trước mặt hắn, là chồng công văn như núi, vĩnh viễn có xem cũng xem không hết.

Rốt cuộc ai mới là người bị phạt xuống A Tỳ Đại Thành chịu hình đây, ngay chính hắn cũng hiểu rõ tình hình đảo lộn này.

Lăng Xương đã thoát khỏi biển khổ, giờ phút này đang hái hoa bỉ ngạn đỏ tươi chơi đùa với tiểu cô nương vừa mới hóa thành hình người. Tiểu cô nươngkia mặc áo choàng nhỏ màu đỏ như lửa, trên đầu dùng dải lụa hồng buộcthành hai bím, gương mặt nhỏ tròn tròn, đôi đồng tử linh động, trong mắt tràn đầy cảnh giác, tuy rằng liếc nhìn chằm chằm đóa hoa bỉ ngạn đỏ như máu trong tay hắn, nhưng thân hình nhỏ theo bước chân bước tới của hắnmà lùi về phía sau hai bước, cắn chặt môi, sau một lúc lâu mới tỏ vẻmạnh mẽ quát: “Đứng lại! Ngươi là ai?”

Nam tử có gương mặt xinhđẹp, vẻ mặt an nhàn khóe môi âm thần co rút, thật không thể hiểu con gái của tiểu ngốc điểu từ nhỏ sinh trong hủ mật, vì sao vẫn có dáng vẻ cảnh giác như con thú nhỏ trong núi thế? Con bé có vài phần giống mẫu thâncủa mình, người bên ngoài đối tốt với con bé, con bé cứ cân nhắc mãi,nhưng vẫn không dám nhận, dù sao cũng khiến cho lòng người cảm thấy thất bại, nhưng hiện giờ, tất cả đều hóa thành nụ cười nhạt, tựa như mâymỏng gió nhẹ.

Đợi đến khi hắn tốn hết nửa canh giờ trấn an tiểucô nương này, tỏ vẻ hắn không hề có mục đích bất lương, sau khi có ý đồhối lộ mới khiến cho tiểu cô nương mới năm trăm tuổi này ôm một bó hoato giả vờ dáng vẻ ông cụ non kiễng mũi chân thử vỗ vai hắn, kết quả cóchút ảm đạm khi phát hiện ra chiều cao của mình không đủ, dùng cằm ámchỉ Tu La Vương tiền nhiệm đang cùng Nhân Thánh Đại Đế chơi cờ cách đókhông xa đang thua thê thảm đến độ phải vò đầu bứt tai, thở dài nói:“Thúc thúc người không cần ngạc nhiên, ông ngoại thích dẫn theo ta đichung quanh, phụ thân lại luyến tiếc, muốn ta luôn ở bên cạnh phụ thân,cho nên mỗi lần nhận được lễ vật của phụ thân và ông ngoại đều phải hỏirõ ràng có điều kiện gì, Diên nhi cũng không thể tùy tùy tiện tiện đồng ý yêu cầu của nam tử.”

Nhiếp Phần lén liếc nhìn cháu gái bảo bốimột chút, nghi hoặc nói: “Lăng Xương tiểu tử này ở U Minh giới cũng mấyngàn năm rồi, sao ta thấy hiện giờ càng ngày càng thanh tĩnh không cóchí tiến thủ? Hắn sẽ không âm thầm tính toán gì chứ?”

Nhân ThánhĐại Đế nhặt lên một quân cờ “Ba” một tiếng phá hủy đường lui của NhiếpPhần, chậm rãi trả lời: “Tiểu tử này nói sinh tử luân hồi, đây là điểmcuối, hắn đã dừng lại tại điểm cuối cùng.”

Dù sao thần tiên cũngkhông nhập luân hồi, chỉ cần tiểu tử này không phải chờ con gái nhà mình thì hắn muốn dừng đâu cũng được, dừng bao lâu cũng thế, chẳng có can hệ gì đến ông. Nhiếp Phần thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó mới chậm chạpphát hiện bàn cờ này mình thua rồi.

Con gái của ông, từ sau khisinh hạ tiểu bảo bối Dự Diên đã bị ông đẩy lên ngai vàng Tu La Vương,còn mình dẫn theo cháu gái nhỏ đi dạo chơi khắp nơi. Nhạc Kha mong ngóng con gái chào đời hết năm trăm năm, lúc bé sinh ra đời còn chưa ôm đủthì đã bị nhạc phụ đại nhân nhanh chóng mang đi. Lần này vợ cũng khôngbị cướp đi nữa, nhưng vợ ngồi trên ngai vàng Tu La Vương ba ngày thì đãgiả bộ bệnh hết hai ngày để lười biếng, chưa tới nửa tháng, hắn – vị phụ chính vương phu này vô hình chung đã tiếp nhận chính vụ của thành TuLa, mỗi ngày đều bận rộn điên cuồng.

Dự Diên, đứa con gái bảo bối của hắn, giờ phút này đang mở to hai mắt nhìn thúc thúc trước mặt, ngạc nhiên nói: “Thúc thúc, thì ra thúc biết mẹ của con ư?”

LăngXương gật gật đầu, cười nói: “Mẹ của con năm đó rất là cần mẫn…”Cả ngàykéo chổi, cho dù chưa từng làm được bao nhiêu, ít nhất liếc nhìn cũng ra dáng rất chi là chăm chỉ?

Nào ngờ Dự Diên lại lộ ra vẻ mặt khinh thường, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một hồi: “Thúc thúc, thúc đừnggạt con nữa. Mẹ con siêng năng cần mẫn? Cả thành Tu La đều biết mẫu thân lười đến mức nhân thần đều căm phẫn, tuy rằng làm Tu La Vương, suốt một năm ngay cả Thất Diệp Đường cũng chưa từng bước đến nửa bước, cả ngàytrừ ăn ra thì ngủ, may mà có phụ thân giúp người, mỗi ngày bận rộn không ngừng… phụ thân của con cũng quá đáng thương . . . . . .”

Cô bé nhỏ phiền muộn thở dài.

Vương Phu Nhạc Kha mỗi ngày bận rộn đến đầu óc choáng váng, thường ngày cònphải đối phó với những chiến thư do nam nhi tộc Tu La gửi cho tân Tu LaVương, sau khi gặp những thống lĩnh trẻ tuổi hạ thủ không nương tình như Ma Lạc Hùng Lực thay phiên nhau khiêu chiến, mỗi ngày khi phê xong công văn, cước bộ nhẹ nhàng hướng về phía Minh Sắt Điện, xa xa nhìn thấytiểu ngốc điểu đang ngủ trên tấm thảm dày trải dưới bóng cây, không chút phòng bị nằm phơi mình dưới ánh mặt trời, ánh nắng xuyên qua kẽ lá tạothành những cái bóng lốm đốm in trên mặt nàng, không gian yên tĩnh ấm áp hiện tại khó mà có thể hình dung hết, giống như thoát khỏi giấc mộng đã tan vỡ mấy vạn năm trước,cô gái ấy từ nhỏ chân nam đá chân chiêu mà lớn lên, vùng vẫy trong đao phong kiếm kích và những thương tổn trầy trụado gai đời sắc nhọn, vẻ mặt phòng bị như con thú nhỏ từ trong rừng ra đã hoàn toàn dỡ xuống, thoải mái nhắm mắt, khóe môi hơi cong lên bình yênngủ say trong đình viện nhà mình, đắm chìm trong giấc mộng đẹp.

Không lâu trước đó có binh sĩ Tu La đến bẩm báo, gần trăm năm nay, thỉnhthoảng có người đứng từ xa chăm chú nhìn thành Tu La, dựa theo dángngười trang phục kia, có lẽ là Giao Vương Ly Quang, nhưng không chờ bọnhọ tới gần thì người ấy đã mất bóng dáng. Tưởng tượng bóng dáng yên lặng nhìn chăm chú của người ấy, trong lòng hắn cảm thấy mình quá may mắn,may mắn là ngốc điểu này lựa chọn hắn nên người từ phía xa nhìn chăm chú mới không phải là hắn.

Nhanh nhẹn bước tới, hắn ngồi xuống, nhẹôm ngốc điểu đang ngủ say vào lòng, dường như cảm nhận được mùi hươngthạch quỳnh hoa quen thuộc, nàng cọ cọ lồng ngực hắn, tìm một vị tríthoải mái, mơ mơ hồ hồ hỏi: “Trở về rồi à?” Căn bản không cần câu trảlời của hắn, nàng chôn mặt trong lòng hắn, lại ngủ thật say.

Tim hắn chưa bao giờ có cảm giác an bình tốt đẹp đến thế.

Nguyện ý cưng chìu nàng, dung túng nàng, mặc nàng đánh mà không đánh lại,nguyện ý nâng nàng trong lòng bàn tay, nguyện ý thay nàng làm hết tráchnhiệm đối với dân chúng một thành mà không hề có một câu oán hận, nguyện ý cả đời này che chở nàng trong lồng ngực của hắn, không để cho nànglại chịu mưa gánh gió, bị người ta làm nhục, không để cho lòng nàng tràn đầy đau khổ hoảng sợ, không chỗ dựa vào.

Thì ra, trên trời dưới đất, ngàn vạn năm, thứ hắn muốn chẳng qua là nụ cười không hề lo lắng đề phòng của nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.