Tôi từ trước tới nay vẫn là đứa không tim không phổi, hôm nay lại nổi sát tâm, chỉ muốn giải quyết con hổ tinh này, làm một cánh tay đắc lực cho Nhạc Kha. Có điều hổ tinh này cũng có chút bản lĩnh, giao đấu với tôi nửa chung trà rồi vẫn chưa yếu sức.
Sắc mặt hắn phức tạp, gầm một tiếng, nắm bàn tay đang thổi gió vào tôi lại, giống như có chút mâu thuẫn do dự, khuyên bảo “Tiên tử việc gì phải khăng khăng một mực ? Cái gì là tiên đạo, cái gì là ma đạo? Theo suy nghĩ nông cạn của tại hạ, chỉ cần có tu vi mạnh mẽ, không bị người khác bắt nạt, làm tiên làm ma có gì khác nhau đâu?”
Trong lòng tôi lo lắng, đâu có tâm trạng mà nghe hắn, lạnh lùng quát “Một yêu tinh nhỏ nhỏ cũng đòi nói chuyện đạo lý. Đón một kiếm của ta.” Lông đuôi biến thành mũi nhọn, bay đến không kẽ hở, làm hắn luống cuống tay chân, không rảnh nói nữa.
Từ trước tới giờ tôi vẫn coi hổ tinh là một con yêu tinh nhanh nhẹn, thân thể cường tráng, có vài phần hợp nhãn, hôm nay nhìn lại, lại thấy hắn nhiều chuyện lắm điều, thật giống mấy lão già lẩm cẩm ở trần gian, trong não chắc toàn là hồ dán.
Chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng băng giá của Ma vương “Hổ tinh, ngươi lui xuống đi.”
Hổ tinh nghe vậy, trong mắt mang theo chút tiếc hận nhìn tôi, biến mất trong bóng tôi.
Nếu xung quanh đã không còn ai không liên can, tôi cầm kiếm, đứng bên người Nhạc Kha. Trên người hắn đầy những vết máu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-tinh-truong/108839/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.