Lúc Nhạc Kha tới đây có chút cô đơn lạnh lẽo, lại không thấy thù hận chuyện xưa, hơn nữa thời gian trôi qua một cách rất khó chịu đựng, giờ phút này gặp được tôi, khó trách lại quá mức nhiệt tình, lúc này đang kéo tôi đi nhanh về phía trước, trong miệng thở dài “Thanh Nhi mới tới đây, Tiểu Vương dẫn nàng đi nhìn thứ này hay lắm.
Tôi đương nhiên đi với hắn. Nếu như tiểu nha đầu Bích Dao biết được tôi không ghét bỏ huynh trưởng của nàng ta, sẽ lại càng khen ngợi tôi trước mặt Long Vương và Vương Phi, trong mấy ngàn năm qua, tôi với Nhạc Kha thật giống như hình với bóng. Giao nhân là một tộc phú quý gần ngang với Đông Hải Long Vương, cũng không biết tại sao lại tạo thành cục diện này, tôi và Ly Quang cùng Nhạc Kha cùng đi du lịch khắp tứ hải bát hoang với nhau, chỉ chưa đi tới Cửu Trùng Thiên và U Minh giới mà thôi.
Hôm nay vừa khéo lại thiếu mất Ly Quang, đây là lần đầu tiên tôi với Nhạc Kha thân thiết như vậy. trong lòng tôi không được tự nhiên, nhưng lúc này tôi lại không nhìn thấy bản thân của mình, coi như cũng coi là một chuyện may mắn đi.
Hai chúng tôi đi khoảng một giờ, lại thấy phía trước có bóng tối. Ranh giới giữa bóng tối và ánh sáng cũng là một đống mơ hồ. Mặc dù xung quanh vô cùng tĩnh lặng, nhưng Nhạc Kha vẫn thăm thăm dò dò, đắc ý cười “Nghe nói ở Cửu Trùng Thiên có một tấm kính, có thể ở Tiên giới mà nhìn được chuyện dưới trần gian,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-tinh-truong/108835/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.