Chỉ không biết chuyện gì đã xảy ra giữa họ đã thay đổi thái độ của Châu Ảnh đối với Kiều Phàm. Nghe thấy tiếng bước chân, Trần Châu Ánh và Kiều Phàm ngừng nói và quay lại nhìn. Nhìn thấy Đường Hạo Tuấn và Tổng Vy tay trong tay đi tới, Kiều Phàm không phản ứng gì mà bình tĩnh uống trà.
Còn Trần Châu Ánh thì lảng tránh hơn, trực tiếp cười hihi: “Ôi, sếp Đường và Vy Vy cuối cùng cũng chịu ra mặt rồi. Đi ăn cơm cũng phải nắm tay nhau. Hai người không nỡ xa nhau vậy à?”
So với Đường Hạo Tuấn, mặt Tống Vy mỏng hơn một chút, có phần ngượng ngùng.
Đường Hạo Tuấn không có cảm giác gì, ngược lại còn hơi nhướng mi, lạnh nhạt nhìn Trần Châu Ánh. Trần Châu Ánh lập tức rụt cổ không nói gì, dáng vẻ như thể sợ anh lắm. Tống Vy nhìn mà lắc đầu và buồn cười.
Quả nhiên thế giới này vỏ quýt dày luôn có móng tay nhọn. Châu Ánh rất sợ Hạo Tuấn, nhưng mỗi lần cứ nhìn thấy cô và Hạo Tuần là vẫn dám trêu chọc. Sau đó trêu chọc lại phải đối mặt với ánh mắt lạnh lùng đáng sợ của Hạo Tuấn.
Sau khi sợ hãi, lại chứng nào tật nấy, vòng tuần hoàn này, thật sự không biết nên nói gì mới được.
Tuy nhiên, có Châu Ánh ở đây, cuộc sống đời thường lại sinh động hơn. Đường Hạo Tuấn kéo ra một cái ghế, VỖ VỖ lưng ghế, để Tống Vy ngồi xuống.
Tống Vy không từ chối, mỉm cười ngồi xuống. Đây là chiếc ghế mà chồng cô đã kéo ra cho cô, cô từ chối làm gì.
Trừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483640/chuong-1348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.