“…” Kiều Phàm không còn gì để nói.
Nói như vậy, hình như quả thật là anh ta gây ra.
Nếu anh ta không đề xuất muốn bế An An, Tống Vy cũng tuyệt đối sẽ không chủ động đưa An An cho anh ta bế.
Anh ta không bế An An, sau khi Đường Hạo Tuấn đi xuống cũng sẽ không giống như chim mắt đen, nhìn chằm chằm anh ta không rời, rồi dọa An An.
Vậy nên nói đi cũng phải nói lại, An An khóc, hình như quả thật có trách nhiệm của anh ta.
Thấy Kiều Phàm không lên tiếng, dáng vẻ mặc nhận, sắc mặt của Đường Hạo Tuấn lập tức đen xì.
Mắt thấy anh muốn tìm Kiều Phàm gây rắc rối, Tống Vy vội vàng ôm cánh tay của Đường Hạo Tuấn: “Được rồi Hạo Tuấn, sự việc đã qua rồi, An An bây giờ cũng không sao, chuyện này đừng trách ai đúng ai sai nữa, còn khục khặc nữa, không biết sẽ khục khặc tới khi nào.”
Đường Hạo Tuấn nhìn cô, lại nhìn Kiều Phàm, tuy trong lòng có chút không cam tâm, nhưng vẫn không nói gì, có điều biểu cảm vẫn rất xị, không tốt lắm.
Tống Vy thấy vậy, lắc đầu cười bất lực, sau đó hôn một cái lên mặt của anh.
Đường Hạo Tuấn rõ ràng không ngờ cô sẽ làm như vậy, nhất thời sững ra.
Mãi tới một lúc sau, anh mới phản ứng lại, sờ gò má được hôn, môi cong lên.
“Như thế nào? Bây giờ còn giận không?” Tống Vy nhìn anh hỏi.
Ánh mắt của anh lóe lên, ho khẽ một tiếng, trong lòng rõ ràng rất vui, nhưng ngoài mặt lại cố ý giả bộ điềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483631/chuong-1339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.