“Không nuốt lời.” Tống Vy lắc đầu: “Em nói được làm được, thật !”
Sợ anh không tin, cô còn giơ ba ngón tay lên, làm tư thế thề.
Đường Hạo Tuấn ấn tay của cô lại: “Anh tin em.”
Tống Vy mỉm cười dựa vào trong lòng của anh: “Em biết chồng sẽ tin em.”
“Được rồi.” Đường Hạo Tuấn vuốt mái tóc mềm mại của cô: “Em ngồi đây trước, anh lên tầng thay quần áo, ban ngày vào một nhà kho với người khác, kiểm tra trang bị, trên người có rất nhiều bụi, anh đi tắm rồi xuống.”
“Đi đi.” Tống Vy xua tay, ý bảo anh mau đi đi.
Đường Hạo Tuấn đứng dậy, vòng qua sô pha, đi về phía cầu thang, đi lên tầng.
Vừa đi tới tầng 2, Đường Hạo Tuấn nghe thấy tiếng bước chân.
Anh ngước mắt nhìn sang, nhìn thấy Kiều Phàm mặc đồ trắng, đeo mắt kính gọng bạc đang đi về phía bên này.
Đường Hạo Tuấn dừng bước chân, không có tiếp tục đi lên tầng, đứng tại chỗ nhìn Kiều Phàm.
Kiều Phàm cũng nhìn thấy Đường Hạo Tuấn, bước chân khựng lại, rõ ràng cũng không ngờ lại trùng hợp gặp Đường Hạo Tuấn ở đây như vậy.
Nhưng rất nhanh, Kiều Phàm đã khôi phục sự điềm tĩnh, tiếp tục đi tới, cho tới khi đi tới trước mặt Đường Hạo Tuấn, cách Đường Hạo Tuấn khoảng hai bước chân, lúc này mới triệt để dừng lại.
“Sếp Đường, lâu rồi không gặp.” Kiều Phàm mỉm cười với Đường Hạo Tuấn, chìa tay ra.
Nụ cười này, dường như quay lại lúc anh ta mới về nước, một Kiều Phàm dịu dàng.
Nhưng Đường Hạo Tuấn vẫn mang vẻ mặt không cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483626/chuong-1334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.