“Không ổn rồi, hahaha, chuyện này quá buồn cười rồi. Sếp Đường, anh cũng có ngày bị đuổi ra khỏi phòng, hahaha.” Trần Châu Ánh chỉ vào Đường Hạo Tuấn và không ngừng cười, cười đến chảy cả nước mắt.
"Sếp Đường, tôi luôn nghĩ rằng một người đàn ông hoàn hảo như anh sẽ không phải trải qua những chuyện mà đàn ông bình thường phải trải qua như thế này, không ngờ, cho dù thân phận của anh có cao đến đâu anh cũng vẫn là một người sợ vợ, hahaha, chuyện này mà truyền ra ngoài thì chắc chắn lên hotsearch.”
Nhìn thấy Trần Châu Ánh cười nhạo mình một cách không kiêng nể, khuôn mặt Đường Hạo Tuấn đen lại, khắp người tỏa ra luồng khí đáng sợ: “Cười đủ chưa?”
Biết anh đang tức giận, Trần Châu Ánh vội vàng che miệng lại, gật gật đầu: “Đủ rồi, đủ rồi, tôi cười đủ rồi.”
Tuy nhiên, cô ấy nói như vậy nhưng từ đầu đến cuối ý cười trong mắt vẫn chưa tiêu tan.
Thấy vậy, Đường Hạo Tuấn mím chặt môi mỏng: "Nếu cô còn chưa cười đủ, tôi...”
“Đủ rồi, đủ rồi, tôi thực sự cười đủ rồi, thật đấy sếp Đường.” Sợ Đường Hạo Tuấn sẽ khiến bản thân mình sống không bẳng chết, Trần Châu Ánh hít sâu một hơi, lần này đã hoàn toàn áp chế được ý cười, tỏ ra mình thực sự đã cười đủ rồi, không cười nữa, để Đường Hạo Tuấn bỏ qua cho mình.
Thấy cô ấy thông minh như vậy, Đường Hạo Tuấn hừ một tiếng: “Cũng coi là thức thời.”
“Cảm ơn sếp Đường đã khen!” Trần Châu Ánh cúi người cười hì hì.
Đường Hạo Tuấn thu hồi ánh mắt, lãnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483599/chuong-1307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.