Nảy sinh một chút tình cảm đối với đứa trẻ?
Chuyện này sao có thể chứ.
Giang Hạ lắc đầu lùi lại hai bước, ánh mắt nhìn Kiều Phàm càng thêm kỳ quái.
Rõ ràng cô vẫn không chịu tin lời của anh.
Kiều Phàm mím môi dưới, cũng không kiên trì bắt cô nhất định phải tin.
Dù sao, sự cảnh giác trong lòng cô đối với anh còn chưa biến mất thì cô sẽ không tin anh.
Vậy nên, thứ như tin tưởng này, vẫn cần sau này từ từ phát triển.
“Cô không tin thì thôi, cô coi như tôi đang nói dối lừa cô đi.” Kiều Phàm lạnh nhạt nói.
Giang Hạ cắn môi.
Cô nói ngay mà, anh sao có thể có tình cảm đối với đứa trẻ.
Anh quả nhiên là đang nói đùa.
Có điều nói đùa như này, anh cũng thật sự tệ.
Hít một hơi, Giang Hạ lại hỏi: “Vậy anh Kiều, anh rốt cuộc tại sao đồng ý cho tôi giữ lại đứa trẻ, còn kêu tôi nằm viện, tôi rất chắc chắn anh muốn để tôi sinh đứa trẻ ra, vậy sau khi sinh ra thì sao? Anh có phải sẽ ôm đứa trẻ ném đi không?”
Chuyện bây giờ cô lo lắng nhất chính là chuyện này.
Phải, cô không lo lắng anh sẽ bắt cô phá bỏ đứa trẻ nữa, mà lo lắng, anh sẽ vào lúc cô sinh đứa trẻ, ôm đứa trẻ ném đi, hoặc đưa cho người khác, khiến mẹ con bọn họ cả đời không thể gặp nhau.
Nếu thật sự là như vậy, vậy cô không thể không nói, thủ đoạn của anh cũng quá ác độc rồi.
Cách thức trả thù như này, thật sự là táng tận lương tâm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483592/chuong-1300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.