Giang Hạ lắc đầu: “Không biết, tôi không dám nói với họ. Nếu nói cho ba mẹ biết, họ nhất định sẽ lo lắng cho tôi, tôi đã làm rất nhiều chuyện khiến ba mẹ lo lắng rồi, tôi không muốn gây rắc rối cho họ nữa, họ đã lớn tuổi rồi, không thể chịu quá nhiều áp lực, cho nên…”
Cô không nói tiếp, nhưng Kiều Phàm đã hiểu.
Anh cũng đoán được cô sẽ không nói cho ba mẹ biết.
Nếu không, ba mẹ cô sẽ không đồng ý để cô tới đây chăm sóc anh, mà nhất định sẽ yêu cầu cô nhập viện.
Sắc mặt Kiều Phàm rất khó coi, chân mày nhíu chặt.
Giang Hạ nhận thấy anh không vui, cô mấp máy môi, cảm giác bất an trong lòng.
Tại sao anh không vui?
Tại sao lại tức giận?
Anh tức chuyện gì?
Giang Hạ không hiểu được Kiều Phàm, cô cúi đầu không lên tiếng.
Lúc này, Kiều Phàm lại nói: “Mấy ngày nay có hay bị không?”
Giang Hạ gật đầu: “Có, nhưng cơ bản là vào ban đêm, ban ngày rất hiếm.”
Kiều Phàm gật đầu: “Hóa ra là vậy, tôi hiểu rồi.”
Hèn gì anh không bắt gặp, cộng thêm đứa bé còn nhỏ nên bụng chưa to ra, cho nên anh quên bẵng chuyện cô mang thai.
Giang Hạ chớp mắt nghi ngờ nhìn anh: “Kiều Phàm, anh hiểu gì cơ?”
Cô không hiểu.
Cũng không hiểu tại sao anh lại hỏi cô nhiều câu hỏi như vậy. Anh đang quan tâm tới cô sao?
Sau đó Giang Hạ lại cười khổ.
Không thể nào, anh hận cô như thế thì làm sao có thể quan tâm đến cô được chứ.
Chắc anh chỉ muốn hỏi rõ sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483585/chuong-1293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.