“Ổ?” Đường Hạo Tuấn có hứng thú: “Công lao gì?”
“Rất nhiều.” Tống Vy cười rồi nói: “Anh nhìn, điều kiện kinh tế của em không bằng anh, không thể cho bọn trẻ nền giáo dục tốt nhất, mà anh sau khi nhận chúng về thì lập tức cho chúng nền giáo dục tốt nhất và điều kiện cuộc sống, điều quan trọng nhất là sự xuất hiện của anh khiến chúng biết, chúng là đứa trẻ có ba, cũng là đứa trẻ được ba yêu thương, ba là một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của đứa trẻ, sự xuất hiện của anh, cho chúng cảm giác an toàn tốt nhất, cho nên anh còn nói anh không có công lao sao?”
Đường Hạo Tuấn khẽ mỉm cười: “Em đã nói như vậy rồi, nếu anh còn phủ nhận bản thân, há chẳng phải là không nể mặt hay sao?”
Tống Vy không khách sáo mà vỗ ngực của anh: “Đừng lẻo mép.”
Đường Hạo Tuấn bắt lấy bàn tay làm loạn của cô, để lên môi hôn.
Ở bên cạnh, hai đứa trẻ nhìn thấy một màn này đều bị dáng vẻ thân mật đó của ba mẹ nhà mình làm cho ngại.
Tống Hải Dương kéo tay của Tống Dĩnh Nhi: “Đi thôi Dĩnh Nhi, chúng ta vẫn là quay lại xem em trai đi, đừng làm phiền ba mẹ.”
Tống Dĩnh Nhi gật lia lịa cái đầu nhỏ: “Anh nói đúng, chúng ta đi.”
Hai đứa trẻ nắm tay nhau rời đi.
Tống Vy nhìn bóng lưng của hai đứa trẻ, có hơi buồn cười mà lắc đầu.
“Lát nữa sẽ ăn cơm tối rồi, đừng ở trên tầng quá lâu.” Cô nói theo bóng lưng của hai đứa trẻ.
“Vâng ạ.” Hai đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483569/chuong-1277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.