Tống Vy cũng mỉm cười khẽ lắc đầu: “Hai đứa trẻ này.”
“Được rồi Vy Vy, trước tiên đừng nói tới Dĩnh Nhi và Hải Dương nữa, cậu mau dẫn tớ đi gặp An An.” Trần Châu Ánh kéo cánh tay của Tống Vy, khẩn thiết thúc giục.
Tống Vy bật cười không ngớt: “Được được được, đi thôi, tớ dẫn cậu đi.”
Nói xong, cô nhìn sang Đường Hạo Tuấn: “Chồng, em và Châu Ánh đi xem An An trước, anh...”
“Anh ở đây đợi hai người.” Đường Hạo Tuấn ngồi xuống, hơi nâng cằm lên rồi nói.
Một người đàn ông như anh, đi vào nhìn cái gì?
Nhìn người ta đút sữa sao?
Rất ngại ngùng!
Nếu là Tống Vy đút sữa, vậy anh đương nhiên sẽ không có gì, có thể nhìn.
Nhưng người đút sữa đâu phải Tống Vy, mà là người phụ nữ khác, vậy đương nhiên anh nên tránh đi.
Tống Vy cũng biết Đường Hạo Tuấn đi vào không thích hợp, nghe thấy anh nói như vậy, cũng không khuyên anh, sau khi gật đầu thì cô và Trần Châu Ánh cùng nhau đi vào phòng An An uống sữa.
Khi đi vào, vú em vừa hay đút xong, đang kéo áo xuống.
Nhìn thấy Tống Vy và Trần Châu Ánh, vú em lập tức đứng dậy chào hỏi: “Bà chủ, cô Trần.”
Vú em này, Tống Vy từng gặp.
Là khi An An ở trong lồng hấp ở bệnh viện, Đường Hạo Tuấn bảo Trình Hiệp sắp xếp.
Tuy An An ở trong lồng hấp, nhưng cũng phải uống sữa, cho nên trong 2-3 tháng nay, vú em luôn chăm sóc An An sẽ luôn phụ trách tới khi An An cai sữa.
“Chào chị Trương.” Tống Vy mỉm cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483565/chuong-1273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.