“Vậy sao?” Trần Châu Ánh rất hứng thú mà nắm tay cô: “Vy Vy, cậu mau nói cho tớ biết rốt cuộc là dễ chăm như nào? Tớ còn chưa từng chăm trẻ con, cho nên rất muốn biết, cậu nói cho tớ đi, nói không chừng sau này tớ còn có thể dùng tới với An An.”
“Được.” Tống Vy gật đầu, cũng không lấp lửng nữa, nói ra chuyện vừa rồi chơi cùng với An An ở trong phòng nghỉ.
Nghe thấy An An qua miêu tả của Tống Vy, tay của Trần Châu Ánh giữ trái tim, vẻ mặt ngưỡng mộ: “Không được rồi, nghe cậu nói như vậy, An An thật đáng yêu, không quấy khóc còn thích cười, đây không phải là trẻ con trong tưởng tượng của tớ, tớ không muốn thi nữa, bây giờ muốn đi nhìn An An rồi.”
Tống Vy thấy cô ấy kích động như vậy, lắc đầu bật cười: “Nếu không phải là điện thoại không thể mang vào, tớ có thể cho cậu xem ảnh bây giờ của An An, tớ đã chụp rất nhiều.”
“Đừng nói nữa.” Trần Châu Ánh một tay túm ảo trước ngực, một tay chặn ở trước mặt Tống Vy, vẻ mặt nghiêm nghị: “Tớ sợ cậu còn tiếp nữa, tớ không nhịn được mà lao ra ngoài đi tìm sếp Đường, muốn gặp An An.”
Tống Vy cười không ngớt: “Có khoa trương như vậy sao?”
“Cậu không hiểu.” Trần Châu Ánh thở dài: “Tớ thích trẻ con như vậy, trước đây không được nhìn thấy thì cũng thôi đi, bây giờ có cơ hội nhìn thấy, còn là con trai nuôi của mình, cậu nói xem tớ sao có thể nhịn mà không nghĩ được chứ.”
Tống Vy bất lực:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483563/chuong-1271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.