“Tớ cũng không biết nữa.” Giang Hạ lắc đầu, trong mắt đầy vẻ mông lung: “Bây giờ tớ không nhớ rõ anh ta, cũng không có tình cảm gì với anh ta, cho nên tớ với anh ta không có khả năng có quan hệ gì với nhau. Nhưng mà bây giờ anh ta đang nằm viện, tớ lại không thể bỏ mặc anh ta, hơn nữa bây giờ anh ta còn chỉ rõ bắt tớ chăm sóc cho anh ta.”
“Phàm yêu cầu cậu chăm sóc anh ta á?” Tống Vy kinh ngạc lên tiếng.
Giang Hạ ừ một tiếng: “Đúng vậy, tớ cũng không biết tại sao anh ta lại làm như thế. Ba tớ cảm thấy anh ta đang làm khó làm dễ tớ, khiến tớ bỏ mất đứa nhỏ, nhưng mà anh ta nói mình không có ý này, lúc đó tớ cũng đã quan sát anh ta, phát hiện đúng là anh ta không có ý đó.”
Cô không biết tại sao Kiều Phàm lại muốn giữ cô lại, nhưng mà Tống Vy thì biết.
Tống Vy nhớ đến những gì trước đó mà Đường Hạo Tuấn nói với mình, thật ra Phàm yêu Hạ, chỉ là cho đến nay Phàm bị thù hận che mờ mắt, cộng thêm việc anh cho rằng mình không yêu Hạ, tự mình thôi miên bản thân, cho nên mới không biết rốt cuộc người mình yêu là ai.
Trước đó Phàm nói yêu cô, nhưng thật ra không phải, bởi vì cô cùng Hạ trong quá khứ rất giống nhau, tính cách tương tự nhau, cho nên Phàm mới có loại tình cảm yêu thích với cô.
Nhưng mà thật ra người Phàm thật sự thích vẫn luôn là Hạ, chỉ là bởi vì lúc đó tính cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483554/chuong-1262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.