Trông thấy dáng vẻ như thế của cô, Kiều Phàm không cảm thấy vui mà chỉ cảm thấy phẫn nộ.
Nếu như là anh ấy trước kia, khi cô đồng ý trao đổi điều kiện này thì anh chắc chắn sẽ cảm thấy rất vui.
Thế nhưng bây giờ, anh lại không thấy vui tí gì.
Bởi do sự không tin tưởng của cô.
Cô vẫn cứ khăng khăng cho rằng anh nhất định sẽ tố cáo ba cô sao?
“Vậy à.” Kiều Phàm nghiến chặt răng, giọng nói vô cảm: “Vậy nếu tôi đề nghị cô bỏ đứa con thì cô cũng đồng ý sao?”
Nghe thấy lời đề nghị như thế của anh, trong lòng Giang Hạ bỗng nặng trĩu, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi nhiều.
Kiều Phàm vẫn luôn nhìn cô, không thấy cô có vẻ gì sợ hãi hay không đồng ý, ngược lại chỉ nhìn thấy một vẻ mặt đầy bình tĩnh, trong lòng có dự cảm chẳng lành.
Ý của cô ấy là sao?
Tại sao sau khi nghe xong lời đề nghị này của anh, cô lại không phản ứng gì?
Điều mà Kiều Phàm không biết, đó là không phải Giang Hạ không có chút phản ứng gì, mà cô đã phản ứng hai ngày trước đó rồi.
Từng nghĩ rằng giây phút anh không tha cho ba cô, cô từng nghĩ, có thể anh ấy sẽ đề nghị cô bỏ đứa bé để đổi lấy mạng cho ba mình.
Thế nên giờ đây, khi nghe thấy lời đề nghị này, cô mới không phản ứng quá mãnh liệt, ngược lại lại có cảm giác khác.
Bởi lẽ, cô đã chuẩn bị tâm lí sẵn rồi.
Cười khổ một tiếng, khi Giang Hạ đương muốn mở lời, ba Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483548/chuong-1256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.