“Đúng vậy, dù sao trẻ con cũng không có làm gì.” Trần Châu Ánh gật đầu tán thành tán đồng gật đầu.
Tống Vy khui nắp lon cà phê trong tay mình: “Đúng thế, cũng bởi vì vậy, tớ và Hạo Tuấn sẽ không ra tay đối phó một đứa trẻ, mà sẽ đưa nó tới cho viện mồ côi, để viện trưởng viện mồ côi tìm một gia đình phù hợp nhận nuôi đứa trẻ này, khoảng thời gian trước, Hạo Tuấn còn sai người tới thăm đứa bé kia một chuyến, sống cũng không tệ lắm, người nhà bên đó đối xử với nó không tồi, tính ra thì, so với hồi sống bên cạnh Tô Thu và Lâm Quốc Thần, trông nó sáng sủa hơn nhiều.”
“Ý cậu là, trước kia, cha mẹ ruột của đứa bé đó không đối xử tốt với nó?”
Tống Vy lắc đầu: “Không phải vậy, ít nhất tớ chưa từng nhìn thấy Tô Thu và Lâm Quốc Thần tỏ ra khó chịu với đứa nhỏ, nhưng cách giáo dục chắc chắn là rất tệ, dù sao ngay cả tam quan bình thường mà họ cũng không có, nói gì dạy dỗ một đứa nhỏ, tóm lại hồi còn ở cạnh Tô Thu và Lâm Quốc Thần, tớ thấy đứa nhỏ không phải bị bệnh mà là tự kỷ, không muốn phản ứng lại mà thôi, nhưng người Hạo Tuấn sai đi thám thính nói rằng đứa trẻ này biết cười, thoạt nhìn có vẻ rất thích gia đình mới này.”
“Nói như vậy, Tô Thu và cái gã Lâm Quốc Thần hẳn là nên cám ơn hai người, bằng không con của họ sẽ không sống tốt như vậy.” Trần Châu Ánh tiếc nuối thở dài.
Tống Vy cười cười: “Thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483545/chuong-1253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.