“Bà đừng cầu xin cậu ta!” ba Giang kéo mẹ Giang ra sau lưng, chỉ vào Kiều Phàm chế nhạo: “Loại người tâm địa lạnh lùng này không phải bà cầu xin là cậu ta sẽ buông tha cho chúng ta đâu, nếu như cậu ta dễ dàng buông tha cho chúng ta như vậy thì đã buông tha từ lâu rồi chứ không phải là cứ một mực bám riết lấy chúng ta không buông như thế này."
Mẹ Giang mấp máy môi, cúi đầu buồn bã.
Đúng, chồng bà nói đúng.
Nếu như Kiều Phàm thật sự dễ dàng bị những lời nói cầu xin ấy làm mềm lòng thì sao cậu ta lại cứ truy đuổi theo bọn họ không tha?
Kiều Phàm nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của ba Giang với mẹ Giang dành cho mình, trong lòng đột nhiên dấy lên cảm giác hoảng sợ hỗn loạn không làm sao giải thích được, buồn phiền vô cùng.
Thậm chí còn khiến anh ta cảm thấy hơi sợ hãi.
Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt này của bọn họ trước đây, mặc dù anh ta biết rằng bọn họ vẫn luôn không vừa lòng mình vì anh ta hận bọn họ và có thái độ không tốt với Giang Hạ, nhưng trước đây bọn họ chưa từng nhìn anh ta bằng ánh mắt căm hận như vậy.
Theo lý mà nói, khi nhìn thấy ánh mắt của bọn họ lúc này, lẽ ra anh ta nên vui mừng mới phải, vì dù sao thì anh ta cũng đã ép được kẻ thù của mình vào bước đường cùng.
Chỉ khi kẻ thù lâm vào tình thế tuyệt vọng thì mới bày ra ánh mắt căm hận muốn anh ta chết đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483530/chuong-1238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.