Nghe thấy câu hỏi của hai đứa bé, Đường Hạo Tuấn đưa tay ra xoa đầu hai đứa bé, dịu dàng nói: “Mẹ vẫn còn ngủ, nên không xuống, ban ngày mẹ còn phải thi đấu, nên chúng ta không để cho mẹ tiễn nữa, để mẹ nghỉ ngơi một lúc.”
“Được, để mẹ nghỉ ngơi, mẹ thi đấu cũng rất mệt.” Tống Dĩnh Nhi ngoan ngoãn gật đầu.
Chỉ có Tống Hải Dương nhìn Đường Hạo Tuấn, trong lòng biết rất rõ tại sao mẹ không xuống.
Mẹ không phải là người vì cái nguyên nhân ngày mai phải thi đấu, không xuống tiễn bọn họ.
Dù sao, giữa cuộc thi và bọn họ, mẹ sẽ xem trọng bọn họ hơn.
Chắc chắn là tối qua ba lại giày vò mẹ, nếu không mẹ sẽ không dậy được.
Nhưng như vậy cũng tốt, không để cho mẹ đi tiễn, tránh cho lúc bọn họ rời đi, lại không nỡ, Dĩnh Nhi nói không chừng còn khóc nữa.
Bây giờ, mẹ không ở đây, Dĩnh Nhi không nhìn thấy mẹ, sẽ không khóc.
“Sếp Đường, hai người đi sớm như vậy sao, thật sự không để Vy Vy xuống tiễn sao?” Trên cầu thang, Trần Châu Ánh không biết đã dậy từ lúc nào, nhìn ba ba con ở trong phòng khách nói.
Đường Hạo Tuấn bỏ ra xuống khỏi đầu hai đứa nhỏ, ừ một tiếng: “Cô ấy mệt rồi, để cô ấy ngủ thêm một lúc.”
Trần Châu Ánh tặc lưỡi hai tiếng: “Vy Vy mệt còn không phải đều tại anh sao, bỏ đi, đây đã là quyết định của ba người, vậy tôi không nói nhiều nữa, nhưng sáng ngày mai Vy Vy tỉnh lại, không nhìn thấy ba người, chắc chắn sẽ có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483522/chuong-1230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.