Lời này lập tức đánh thức Tống Vy.
Cô ngồi thẳng dậy: “Đúng vậy, còn có đám trẻ đâu.”
“Cho nên ấy, tôi mới kêu hai người dừng lại mà, lỡ vừa rồi người xuất hiện ở đây không phải tôi, mà là hai đứa bé, vợ chồng hai người xấu hổ biết bao.” Trần Châu Ánh gật đầu nói.
Tống Vy nhìn sang Đường Hạo Tuấn: “Đều trách anh!”
Đường Hạo Tuấn nhướn mày, cười một tiếng: “Được, đều trách anh.”
“Hừ!” Tống Vy quay đầu lại, không để ý tới anh, nhìn sang Trần Châu Ánh: “Châu Ánh, cảm ơn cậu vừa rồi nha.”
Nếu vừa rồi không phải Trần Châu Ánh đột ngột xuất hiện, gọi tỉnh vợ chồng họ.
Nói không chừng cô và Đường Hạo Tuấn thật sự sẽ không chút cố kỵ gì đó.
Dù sao ở trong trạng thái đó, thật sự rất khó nhớ tới những chuyện khác.
“Không có gì, được rồi, tớ đi phòng bếp, vợ chồng các cậu nếu muốn tiếp tục thân mật thì về phòng đi, đừng ở phòng khách nữa.” Nói xong, Trần Châu Ánh xua tay, đi tới phòng bếp.
Cô ấy đi rồi, Đường Hạo Tuấn chống đầu nhàn nhã nhìn Tống Vy: “Nghe thấy cô ấy nói rồi chứ? Chúng ta về phòng?”
“Về cái gì!” Tống Vy liếc anh: “Anh đừng hòng tiếp tục nữa.”
“Tại sao?” Đường Hạo Tuấn hỏi cô.
Tống Vy đứng dậy: “Không có tâm trạng, được rồi, không nói với anh nữa, em đi gọi điện cho Hạ.”
Dứt lời, cô lấy điện thoại ra, đi về phía ban công.
Đường Hạo Tuấn nhìn bóng lưng cô, có chút tiếc nuối nhún vai.
Xem ra chuyện vừa rồi thật sự không cách nào tiếp tục nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483519/chuong-1227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.