“Cái gì?” Nghe thấy lời nói của anh, Tống Vy gác đũa, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn anh: “Anh bảo là có tung tích Đường Hạo Minh rồi?”
“Đúng vậy.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Tống Vy nắm chặt đũa: “Anh tìm thấy anh ta ở đâu?”
“Chưa tìm thấy, chỉ là mấy người anh phái đi đã có chút manh mối về nơi ở của Đường Hạo Minh.” Đường Hạo Tuấn trả lời.
Tống Vy vui mừng khôn xiết: “Thế thì tốt quá, nếu có manh mối, sẽ dễ dàng tìm được Đường Hạo Minh.”
Trong một thời gian dài, kể từ khi Đường Hạo Tuấn cứu cô ra khỏi đảo, Đường Hạo Minh giống như độn thổ, hoàn toàn mất tung tích.
Đường Hạo Tuấn chưa bao giờ từ bỏ việc đi tìm Đường Hạo Minh, nhưng phái bao nhiêu người đi cũng không tìm được tung tích của Đường Hạo Minh, giống như Đường Hạo Minh đã biến mất vậy.
Thời gian qua cô và Đường Hạo Tuấn không nhắc tới Đường Hạo Minh nhiều lắm, dù sao thì cũng chẳng tìm được anh ta, bọn họ cứ nhắc tới chuyện này, ngoại trừ khó chịu ra thì cũng chẳng có ích lợi gì. Tốt hơn hết là khỏi nhắc, lỡ như một ngày nào đó sẽ có manh mối?
Hơn nữa, xung quanh bọn họ được canh phòng cẩn mật, Đường Hạo Minh còn muốn ra tay bắt ai nữa là chuyện hoàn toàn không có khả năng.
Vì vậy, họ không lo lắng việc Đường Hạo Minh vẫn ở bên ngoài không bị phát hiện.
Đương nhiên, nếu tìm được tung tích của Đường Hạo Minh thì họ sẽ rất vui.
Đường Hạo Minh là kẻ thù của họ, nếu cứ mãi không tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483512/chuong-1220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.