Ít đến nỗi có thể nói là gần như không có.
Nghĩ đến đây, Đường Hạo Tuấn híp mắt nhìn Mạnh Ngọc: “Tại sao cậu lại có suy nghĩ này?”
Đôi mắt của Mạnh Ngọc dần mất đi ánh sáng, trên mặt là một nụ cười khổ: “Nói ra thì có lẽ cậu sẽ cảm thấy tôi khá buồn cười, tôi có suy nghĩ này là vì muốn chuộc lỗi cho Giai Nhi.”
“Cái gì?” Đường Hạo Tuấn nhíu chặt mày: “Muốn chuộc tội cho Lâm Giai Nhi?”
“Đúng.” Mạnh Ngọc gật đầu: “Giai Nhi đã gây ra quá nhiều chuyện xấu, hại ba mẹ cậu, hại ba mẹ cô ấy, cũng hại Hải Dương, Dĩnh Nhi và Tống Vy, hai tay của cô ấy đã dính đầy máu tươi. Cho nên, tôi muốn làm du y, làm nghề y tích lũy công đức chuộc lỗi với người mà cô ấy đã hại, cũng có thể tích đức cho cô ấy.”
Nghe nói như thế, trong mát Đường Hạo Tuấn lóe lên một tia chế giễu: “Cậu đúng là yêu cô ta mà, yêu đến mức từ bỏ công việc hiện tại mà đi làm một du y vô cùng bình thường. Mạnh Ngọc, ba mẹ cậu có biết không?”
“Bọn họ biết chứ.” Trên mặt Mạnh Ngọc hiện lên vẻ áy náy: “Mà bọn họ cũng đã đồng ý.”
“Vậy à?” Nghe thấy ba mẹ Mạnh đều đồng ý, ngoại trừ nhíu mày, Đường Hạo Tuấn không còn nói gì nữa.
Dù sao thì ba mẹ người ta cũng đã đồng ý rồi, anh có thể nói gì nữa?
“Đây là quyết định của cậu, vậy thì cậu cứ thực hiện đi, hi vọng là cậu sẽ không thấy hối hận.” Đường Hạo Tuấn thản nhiên nói.
Mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483506/chuong-1214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.