Sau khi Đại Vệ đi khỏi, Trần Châu Ánh duỗi lưng một cái: “Bây giờ tốt rồi, sau này không cần phải lo lắng có người đột nhiên nhảy ra ngán đường chúng ta”
Tổng Vy đáp lời: “Đúng vậy, bớt một chuyện, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều”. "Nói thật thì Hàn Thư này đúng là một kẻ ngốc” Trần Châu Ánh nhếch miệng: “Biết rõ là mình đấu không lại, không chịu an phận mà sống, cứ nhất định phải làm ra mấy cái chuyện như thiêu thân. Bây giờ thì hay rồi, quãng đời còn lại không thể nào sống yên ổn được”
Đôi môi đỏ của Tổng Vy nở một nụ cười lạnh nhạt: “Con người luôn tham lam, cho nên mới khiến cuối cùng không còn gì nữa, tớ và Hàn Thư đã từng là bạn học đại học của nhau”
“Bạn thời đại học hả?” Trần Châu Ánh kinh ngạc: “Tớ chưa từng nghe cậu nhắc tới”
Tống Vy mỉm cười: “Chỉ là bạn đại học hơn một năm thôi, sau đó bởi vì tớ mang thai Hải Dương và Dĩnh Nhi cho nên mới thôi học ở đại học thành phố Giang rồi ra nước ngoài, quan hệ bạn học với Hàn Thự liền cắt đứt. Nhưng mà năm ấy, mấy bạn cùng ký túc xá tớ không có người nào là âm dương quải khí như Hàn Thư.”
“Kể cho tớ nghe với, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế?” Trần Châu Ánh tò mò hỏi. Tống Vy bưng ly nước lên uống một hớp: “Điều kiện gia đình của Hàn Thư không tốt, là một người vô cùng tự ti, lúc đó trong ký túc xá bọn tớ ngoại trừ cậu ta thì
h của những người còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483504/chuong-1212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.