Nghe nói như thế, Giang Hạ mỉm cười: “Mẹ nói chuyện này hả, quên đi một vài người và một vài chuyện khiến con không vui, đương nhiên tâm trạng sẽ tốt hơn
rồi”
“Quên đi chuyện và người khiến mình không vui?” Mẹ Giang ngẩn ngơ.
Con gái nói vậy là sao?
Nếu như bà đoán không sai, người và việc khiến Hạ không vui đều là do Kiều Phàm làm ra.
Kiều Phàm khiển Hạ không vui, còn làm ra chuyện khiến người khác phải khổ sở, là việc kêu Hạ bỏ con, cho nên Hạ mới nói quên đi Kiều Phàm và quên đi chuyện Kiều Phàm kêu con bé phá thai?
Càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Nhưng mà lông mày mẹ Giang vẫn nhíu chặt.
Bởi vì bà không biết cái quên mà Hạ nói rốt cuộc là quên theo ý đó, hay là quên cái gì.
Nghỉ đến đây, mẹ Giang thăm dò hỏi: “Hạ, con quên bằng cách nào, con đã quên đi cái gì?
Giang Hạ chớp chớp mắt: "Thì con đã quên người đó rồi, cũng quên đi những chuyện mà người đó gây ra cho con, bao gồm cả những chuyện quá đáng" “Người đó là ai” Mẹ Giang nhìn cô.
Giang Hạ ngồi xuống ghế: "Hình như tên là Kiều Phàm gì gì đó, để con xem xem có phải là cái tên này không?
Nói rồi, cô lại kéo ngăn kéo ra, tìm kiếm cái gì đó ở bên trong ngăn kéo.
Sắc mặt mẹ Giang hoàn toàn thay đổi.
Hạ... quên Phàm rồi?
Làm sao có thể:
Lúc nãy, Hạ nói quên đi người và chuyện khiến cô buồn, bà còn đang hoài nghi cái quên này có phải là thật sự đã quên rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483501/chuong-1209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.